4.
Mạnh Châu hôn mê rất lâu, Thẩm Chí ngày đêm túc trực bên giường chăm sóc cô ấy, không nghỉ ngơi được bao lâu.
Nhìn những bữa ăn được mang vào rồi mang ra vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng.
Tôi vào bếp tự mình nấu một nồi cháo.
Chỉ là món cháo trắng bình thường, nhưng nó đã từng chèo chống cuộc sống của chúng tôi từ rất lâu rồi.
Kể từ khi sự nghiệp của Thẩm Chí bắt đầu khởi sắc, hắn không bao giờ cho tôi vào bếp nữa.
Bây giờ nhìn nồi cháo bốc khói nóng hôi hổi, tôi thậm chí cảm thấy có chút hoài niệm.
Cháo vừa mới nấu xong, tôi liền múc ra bát sứ.
Hơi nóng làm đầu ngón tay tôi ửng đỏ.
Tôi bưng bát cháo tới phòng rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng Thẩm Chí khàn khàn, đoán chừng đã nhiều ngày không uống nước.
Tôi mím môi, đẩy cửa bước vào.
Thẩm Chí quay lưng về phía tôi, quần áo chưa thay vẫn còn dính m.áu.
Tôi không quấy rầy hắn, bước tới bên cạnh.
Dùng thìa múc một miếng cháo nhỏ trên bề mặt, cẩn thận thổi cho nguội rồi đút tới môi Thẩm Chí.
Thế nhưng động tác này tựa hồ làm kinh động đến hắn.
Thẩm Chí không mở miệng, ngược lại trên mặt lại vô cùng tức giận.
Tay hắn bỗng nhiên vung một cái.
Tôi đã quen với hành động bất ngờ này của hắn.
Bát cháo nóng hổi trực tiếp đổ thẳng vào cánh tay tôi.
Nước mắt tôi điên cuồng tuôn ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zhihu-giam-cam/2741013/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.