19.
Tôi mang bình hoa vào phòng tắm.
Đặt những bông hoa héo vào bồn tắm.
Tôi ném chiếc bình ngọc bích màu trắng xuống đất, chân trần giẫm lên những mảnh vỡ.
M.áu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, vô cùng chói mắt.
Tôi nằm trong bồn tắm, dòng nước ấm vô tận ôm lấy toàn thân tôi.
Nước chạm vào cổ tay tôi.
Vết thương đau đến tê dại, khiến toàn thân tôi run rẩy vì lạnh.
Nhưng tâm trí của tôi thực sự hạnh phúc.
Tôi nhìn ánh sáng mờ nhạt phía trên đầu mình và mỉm cười.
Cuối cùng tôi cũng được tự do.
20.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi cảm giác toàn thân vô cùng yếu.
Tôi nhìn lên trần nhà trắng toát.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, đã biết đây không phải là thiên đường.
Tôi không có một tia lưu luyến, lần nữa hai mắt nhắm nghiền lại.
“Niệm Niệm!”
Giọng nói của Thẩm Chí vang lên bên tai tôi, lúc này tôi mới có cảm giác chân thực như đang ở địa ngục.
Tôi không mở mắt, cảm thấy Thẩm Chí đang nâng người tôi lên.
Sau lưng kê một chiếc gối làm đệm, tôi dựa vào đầu giường.
“Niệm Niệm, mở mắt nhìn anh đi.”
Là Tống Kha Dữ.
Tôi mở mắt ra để nhìn kẻ nói dối này một cái.
Anh ấy đã gầy đi rất nhiều, trong mắt đều là vẻ đau xót.
Tôi không nhịn được mà mỉm cười với anh ấy.
Tôi đang định nói chuyện thì Thẩm Chí đã đẩy Tống Kha Dữ ra xa như sư tử bị xâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zhihu-giam-cam/2741007/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.