16.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã không còn biết bây giờ là mấy giờ.
Cửa sổ đã bị chặn bởi tấm gỗ bị đóng đinh, không có lấy một tia sáng lọt vào.
Trong phòng một mảng tối đen, tôi mò mẫm bật đèn lên.
Ánh sáng trắng cực kì chói mắt.
Tôi cảm thấy toàn thân đau nhức, vô thức sờ soạng.
Xung quanh lại không có một ai.
Thẩm Chí không có ở đây.
Tôi muốn đứng dậy nhưng suýt ngã xuống đất.
Chất lỏng ướt át thuận thế chảy ra.
Tôi choáng váng.
Tôi bám vào mép tường đi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, tôi ngẩng đầu lên để hơi nước tạt vào mặt.
Thẩm Chí chưa bao giờ ép buộc tôi, đây là lần đầu tiên.
Tôi tắt vòi hoa sen, tôi biết rằng đây không phải là lần cuối cùng.
17.
Tôi luôn biết Thẩm Chí bị bệnh.
Trạng thái tinh thần của hắn dường như đang đứng trên bờ vực thẳm, hắn không thể chấp nhận bất cứ lời cự tuyệt nào của tôi.
Thẩm Chí coi tôi như cọng rơm cứu mạng mà bám chặt lấy tôi.
Nhưng tôi không biết nó có thể bị đứt.
Không biết từ lúc nào trên mặt bàn đã xuất hiện một bát cháo nóng hổi.
Tôi mở cửa muốn ra ngoài, nhưng phát hiện cánh cửa đã bị khóa trái.
Tôi điên cuồng đập cửa.
Đáp lại tôi chỉ có sự yên lặng.
Tôi cảm thấy như đang sống trên một hòn đảo trong bóng tối.
Cô đơn, trên thế giới chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zhihu-giam-cam/2741009/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.