22.
Về sau Thẩm Chí không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nhưng tôi biết rõ hắn đã tới đây.
Tôi có thể cảm nhận được cái ôm khiến tôi suýt nghẹt thở vào ban đêm.
Nhưng nếu Thẩm Chí đã không nói thì tôi cũng coi như không biết.
Chúng tôi đã không thể quay trở lại được nữa rồi.
Lần này Tống Kha Dữ đã không thất hứa.
Anh ấy luôn ở bên cạnh làm bạn, chăm sóc tôi mỗi ngày.
Những cửa sổ đã bị đóng chặt cũng được mở ra.
Ánh nắng hòa quyện với hương hoa thơm ngát, tràn đầy sức sống.
Cuộc sống của tôi trở nên vô cùng yên bình.
Tôi đã từng cảm thấy tôi và Thẩm Chí có mối liên hệ bằng xương bằng thịt.
Sự vắng mặt của một bên có thể làm tổn thương bên kia.
Quan hệ phụ thuộc bệnh hoạn này đã trói buộc tôi, cũng mang lại cho tôi cảm giác an toàn vô tận.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình không cần nó nữa.
Ánh nắng và hương hoa mới là miền đất lý tưởng thực sự.
Thẩm Chí thì không, hắn chỉ là xiềng xích mà thôi.
23.
Tôi đã tĩnh dưỡng hơn một tuần rồi.
Thẩm Chí cũng đã hơn một tuần không xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngồi trên ghế bập bênh và đắm mình dưới ánh mặt trời.
Cánh cửa sau lưng mở ra.
Tôi không quay đầu lại, hẳn là Tống Kha Dữ.
Đôi bàn tay thon dài với những vết chai sần vuốt ve khuôn mặt tôi.
Cảm giác này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zhihu-giam-cam/2741006/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.