Ngày hắn xuất viện. Mang theo một nỗi tâm trạng khó nói trong lòng, hắn muốn được gặp mẹ ngay. Nhưng điều này chưa thể thực hiện được, đang thu gom đồ đạc. Máy điện thoại của Park Jimin bỗng reo lên từng hồi. Cô vô tình bắt máy thì nghe bên kia đầu dây là một giọng nói ôn tồn và dịu dàng. Cô bỗng trố mắt nhìn như có vẻ rất ngạc nhiên. Đôi môi nhỏ thốt lên.
- Mẹ??...
Hắn nghe thế thì quay sang nhìn cô. Khuôn mặt như mong chờ một điều gì đó. Cô nhìn hắn bối rối lại còn rất lúng túng. Bên kia đầu dây nói với cô.
- Ngày mai con chuẩn bị ra sân bay đón mẹ đi nhé!
- Mẹ...mẹ về sao ạ?
- Sao vậy? Bộ con không muốn ta về cơ à??
- Dạ không! Mẹ về là con vui rồi! Ba ba có về không ạ?_Cô hỏi.
- Có chứ! Con gái ngoan, ngày mai con đến sân bay vào lúc 8h30 nhé!_Bà cười. (T/G: Những nhân vật nằm dưới đều là gái hết nha mấy thím:>>>)
- Vâng!
*Tút tút*
Chất giọng cô yếu xìu không vui. Về sớm về muộn sao mẹ cô lại về đúng vào lúc này cơ chứ??. Quả này làm cho Park Jimin cô một phen lúng túng rồi đây. Không biết nói sao với hắn! Nếu như mẹ và ba cô về thì không thể ở cùng với hắn rồi. Hắn lấy tay sờ vào mặt cô, khuôn mặt không mấy vui vẻ. Hắn mỉm cười nhạt rồi nói.
- Đừng buồn, ba mẹ em về thì phải vui đi chứ!.
- Nhưng...anh sẽ phải ở đâu??_Cô nhíu mày khẽ đáp.
Anh nhếch môi cười. Lộ vẻ không mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yoonmin-dai-ca-toi-yeu-anh/1750739/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.