Khi gã nghe hắn nói thế. Gã bất giác gục mặt xuống, gã hiểu cảm giác của cậu! Đối với gã, hắn là một người con có hiếu! Nhưng chỉ tiếc hắn chưa báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ thì mẹ hắn đã ra đi mãi mãi. Gã an ủi vỗ vai hắn. Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn.
- Tôi hiểu cảm giác của cậu! Min YoonGi à!
Hắn khẽ rơi một giọt nước mắt trước mắt gã. Gã cảm thấy con người này thật sự rất tội nghiệp, đáng thương. Chưa bao giờ, gã lại thấy hắn khóc. Vì nam nhân ai mà lại rơi lệ?. Nếu như rơi lệ, thứ nhất chỉ rơi lệ vì gia đình, vì người yêu...vì sự nghiệp mà thôi!. Hắn không thèm để ý tới những giọt nước mắt đang rơi lã chã kia mà tiếp tục tâm sự với hắn.
- Khi tôi về...Mọi thứ, mọi thứ của mẹ tôi...Ông ta đều đốt sạch cả...Đó là lí do tâm trí tôi rối loạn...Tôi đã đập phá đồ đạc và tôi dần dần như điên lên!...
- Thế sau đó cậu đã làm gì?_Gã hỏi.
- Tôi đã cảnh cáo bà ta...!_Hắn nhìn xa xăm.
- Bà ta? Mẹ kế của cậu??..._Gã nhíu mày suy ngẫm.
Hắn chỉ mím môi gật đầu. Đôi mắt không còn tí sức sống nào nữa. Ánh mắt ấy vừa buồn vừa căm uất người đang được đề cập đến. Mẹ kế hắn! Người đàn bà mưu mô, xảo quyệt. Đang ngắm vào gia tài của ba hắn. Hắn quay sang nhìn gã, ánh mắt phẫn nộ không ngừng.
- Nếu như có con dao ở đó. Tôi đã đâm chết bà ta rồi! Bà ta là người đã gây ra cái chết thương tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yoonmin-dai-ca-toi-yeu-anh/1750738/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.