Hạ Linh bối rối nhìn người phụ nữ sang trọng trước mắt cô. Đã bao năm qua cô luôn tưởng tượng ra gương mặt của người mẹ, người mà ngay cả nhìn cô cũng chưa từng.
Cô gái chưa khi nào thôi nghĩ đến người phụ nữ đã sinh ra cô, dù chẳng hề biết mặt, dù hình ảnh ấy méo mó đến vô dạng.
Hạ Linh đứng lùi lại phía sau, cô trân trân nhìn bà Ngọc Linh, đôi mắt cô nhìn bà ấy như xoáy sâu vào mà hỏi liệu đây có phải sự thật.
Bà Ngọc Linh lau đi nước mắt, bước đến ôm lấy Hạ Linh mà kể lể, kể ra nỗi khổ của mình ngày ấy, kể ra mong muốn con gái có cuộc sống tốt hơn nên buộc phải làm vậy.
Những lời nói ấy ngỡ rằng năm xưa bà đã đau khổ đến mức nào khi đưa ra quyết định trao cô cho người khác. Nhưng sự thật thì ngay cả dòng sữa ấm áp Hạ Linh cũng chưa từng được bà ấy cho ăn. Mặc cho đứa trẻ khát sữa, khóc đỏ da trên tay người lạ, bà ấy nhẫn tâm cầm số tiền mà dứt khoát quay đi không rơi nước mắt.
Bây giờ khi nhận lại con, bà Ngọc Linh lại muốn cô nhường Nhất Phong cho An Đình chỉ vì đó là em của cô.
Bà ấy nhẫn tâm bỏ rơi cô, nhẫn tâm không nhìn cô, nhẫn tâm để cô lưu lạc trong ổ buôn người.
Và bây giờ lại nhẫn tâm muốn tước đoạt luôn cả chút hy vọng nhỏ nhoi của cuộc đời cô.
So với An Đình thì Hạ Linh có gì?
Một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-han/2696774/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.