Hạ Linh lại trở về căn phòng của Nhất Phong, hắn muốn cô dưỡng sức nên đã để cô bên cạnh hắn, mặc cho ông Nhất Lâm tỏ thái độ không vừa mắt.
Một lần trong bữa cơm, ông Nhất Lâm cố tình nói lớn để Hạ Linh trên phòng nghe thấy.
"Người hầu mà ở phòng chủ thì còn ra thể thống gì, trước kia cô ta là món đồ con mua về o giải trí thì ta không bàn. Nhưng bây giờ chỉ là một người hầu, con không nên như vậy!"
Nhất Phong dừng tay đang đưa thức ăn vào miệng, hắn không trả lời cha mình mà chỉ gọi Ngọc đưa bát cháo lên phòng.
Ông Nhất Lâm nhìn thấy thái độ ấy càng tức giận, tiếng ông ấy dập đôi đũa xuống bàn khiến mọi giật mình.
"Cha đang nói chuyện với con đấy Nhất Phong!"
Nhất Phong lúc này mới trả lời.
"Con no rồi, con dừng bữa thì có gì sai?"
Hắn đứng dậy đi lên phòng, vẫn không quên dặn Ngọc chuẩn bị thuốc cho Hạ Linh.
Hạ Linh ngồi bên cửa sổ, cô rưng rưng nước mắt khi nghe những lời khi nãy. Bàn tay gầy gò đặt trên vùng bụng phẳng lì, nơi đã từng có một thiên thần ghé thăm cô.
Cô chẳng rõ mình có thai khi nào, chu kì của cô chưa đều hẳn nên khó nắm rõ. Có lẽ vì một vài ngày cô quên uống thuốc nên đã để có thai chăng?
Nhưng dù cô có thai đi nữa, thì hiện tại cũng đã không còn. Có chăng chỉ còn là câu kết luận của bác sĩ hôm ấy.
"Thai nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-han/2696775/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.