Những ngày sau đó, Hạ Linh luôn trong trạng thái ủ rũ, cô luôn suy nghĩ về những gì bà Ngọc Linh nói hôm ấy. Sinh cô ra là sai lầm! Nụ cười buồn khẽ nhếch lên khi cô nhận ra ngay từ lúc có mặt trên đời này, cô chính xác là một sự sai lầm.
Bên nhà họ Vương, bà Ngọc Linh vẫn suy tính mọi việc cho An Đình, cô con gái này của bà không thể chịu thiệt. Bước sang phòng An Đình, bà ấy đưa tay gõ cửa.
Tiếng mở khóa vang lên, An Đình vui vẻ ra mời mẹ vào phòng. Hai người ngồi trên giường, bà Ngọc Linh đưa tay vuốt tóc con gái rồi cất tiếng hỏi.
"Sao rồi, vẫn còn nghĩ chuyện của Nhất Phong sao?"
An Đình thở dài rồi trả lời.
"Cha tự dưng lại muốn hủy hôn...mẹ à, con yêu Nhất Phong, con phải làm gì đây..."
"Cha con nóng nảy, tức giận quá nói vậy thôi, để mẹ nói chuyện với ông ấy."
Hai người ngồi nói chuyện thủ thỉ một lúc thì bà Ngọc Linh rời đi, đột nhiên An Đình hỏi bà một câu khiến bà ấy giật mình.
"Mẹ, mẹ có thấy cô gái Hạ Linh đó nhìn có chút quen mắt không? Hình như con đã gặp ở đâu rồi!"
Nuốt nước bọt trấn tĩnh, bà Ngọc Linh gấp gáp trả lời con gái.
"Vậy sao? Mẹ cũng không để ý cô ta lắm, thôi con làm gì làm đi nhé!"
Dứt lời, người phụ nữ đi nhanh ra bên ngoài, cố gắng không để cho người kia trông thấy dáng vẻ gượng gạo có chút bối rối của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-han/2696773/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.