"Chú là..."
Tình cờ gặp được người quen, Mộc Ly Tâm rất ngạc nhiên. Nhưng cô đâu biết đó lại là sự sắp đặt từ phía đối phương. Vì hiện tại, Sở Mục đang mỉm cười rất tự nhiên với cô, rồi trả lời:
"Là người cháu va phải lúc ở sân bay."
"Trùng hợp thật! Nhưng sao chú lại ở đây?"
"Chú chờ cháu."
"Chờ cháu?"
Mộc Ly Tâm bất ngờ tập hai.
Lúc này, Sở Mục mới trầm giọng nói tiếp:
"Ở đây không tiện, chúng ta tới nơi nào vừa uống nước rồi từ từ nói chuyện sau, được không?"
Trước lời đề nghị quá đường đột của Sở Mục, Mộc Ly Tâm vẫn tuyệt nhiên trưng ra nét mặt đề phòng.
"Chú cho cháu lý do đi? Giữa chúng ta thì có gì để nói với nhau?"
Bấy giờ, trên môi người đàn ông trung niên liền xuất hiện nụ cười đầy thú vị, rồi mới nói:
"Đúng là giữa chúng ta không có gì để nói, nhưng nói về Lăng Thanh thì có nhiều đấy."
Nghe nhắc tới Lăng Thanh, sắc mặt Mộc Ly Tâm lập tức thay đổi.
"Chú quen anh ấy?"
"Chú đã bảo ở đây không tiện nói chuyện."
Sở Mục khéo nhắc lại vấn đề thì Mộc Ly Tâm mới sựt nhớ ra hiện tại cô vẫn đang đứng trước cổng nhà họ Lăng.
"Vậy chúng ta đến quán cà phê gần đây đi."
"Được! Cháu lái nhé!"
Lái? Lái gì cơ? Lái xe ư?
Mộc Ly Tâm vừa quay lưng định vào xe thì bị câu nói của Sở Mục làm cho dừng bước. Sau đó, cô còn đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971410/chuong-109.html