Biết được mọi uẩn khúc đằng sau kế hoạch thâm độc của một người bạn từng thân thiết nhất với mình, họ nhẫn tâm phá hoại tình yêu của cô chỉ vì đố kỵ, dã tâm hẹp hòi.
Và khi nghĩ tới những gì người đàn ông ấy chịu đựng suốt khoảng thời gian vừa qua, khiến Mộc Ly Tâm lặng lẽ bật khóc.
Tay cô siết chặt thành quyền, với nội tâm dằn xé bởi sự thật đắng cay. Ân hận về sự tuyệt tình của bản thân đã từng mang ra áp đặt lên trái tim của người đàn ông ấy.
Giá như lúc trước cô chịu nghe hắn giải thích, chịu tin tưởng hắn thêm một lần, thì có lẽ kẻ xấu đã không đạt được mục đích. Cũng không phải đẩy cô vào cảnh đơn thân một mình nuôi con ròng rã suốt bốn năm, con của cô cũng không phải thiếu thốn tình thương từ một người ba.
"Mẹ ơi, sao mẹ khóc vậy? Mẹ buồn hả mẹ?"
Cảm xúc dằn xé chợt tan biến khi Mộc Ly Tâm nghe thấy câu hỏi non nớt của tiểu Phong.
Lúc này, cậu bé hiểu chuyện đang giúp cô lau đi những giọt lệ còn vương lại trên gò má. Khiến tâm trạng xót xa của cô gái được xoa dịu phần nào.
Cô khẽ mỉm cười, rồi bế đứa con trai kháu khỉnh của mình lên ôm vào lòng, dịu dàng bắt chuyện:
"Sao con không ở chơi với ông ngoại mà chạy về đây rồi?"
"Tại con nhớ mẹ ạ! Mà sao mẹ khóc kìa, mẹ buồn vì tiểu Phong không chơi với mẹ hả?"
"Không có, tại hồi nãy có hạt bụi to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971411/chuong-108.html