*Bụp.
"Đừng mà..."
Tiếng hét thảm thương của Mộc Ly Tâm vang lên văng vẳng khi chứng kiến Lăng Thanh bị nhóm người của Lăng Kiến Dụ phản đòn.
Hắn căn bản không có cơ hội để tấn công lão già đó, đến âm thanh va đập cũng là do hắn bị gậy gỗ đánh vào lưng, chứ còn chưa ra tay được, đã bị đối phương quật ngã bằng những đòn đánh vào chân.
Bọn chúng cưỡng chế bắt hắn phải quỳ trước mặt Lăng Kiến Dụ, để ông ta nhẹ nhàng lên nòng khẩu súng trong tay, dí thẳng vào thái dương của người đàn ông ấy.
"Thằng khốn, đã sức cùng lực kiệt thế này rồi mà vẫn còn cứng đầu phản kháng à? Mày tưởng mày mình đồng da sắt, thân thủ bất phàm, hay là chán sống nên muốn tao giúp một tay, sớm tiễn mày về cõi địa ngục đứng chầu Diêm Vương?"
Dù thân xác hoang tàn, sức lực chẳng còn bao nhiêu nhưng hắn luôn dành cho lão già ấy những nụ cười khinh bỉ:
"Tôi sẽ không chết, trước khi nhìn lão già máu lạnh như ông gánh lấy quả báo. Tôi càng không được chết, khi người phụ nữ của tôi còn đang nằm trong tay ông."
"Vậy sao? Xem ra cô ta thật sự rất rất quan trọng với mày, mà cái gì càng quan trọng sẽ càng quý giá... Trùng hợp thay tao cũng muốn nếm thử mùi vị của đồ vật quý giá, xem xem nó thăng hoa tới mức nào."
Trên môi lão ta là nụ cười quỷ dị, ánh mắt gian tà đang hướng về phía Mộc Ly Tâm, khiến tâm can Lăng Thanh nóng rực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971313/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.