Càng tốt, đó chẳng phải điều tôi mong muốn nhất hay sao? Khi không còn làm vợ của anh nữa thì tôi vẫn còn trong trắng để đến với người khác. Nghĩ tới đây tôi bất giác mỉm cười.
Tôi còn đang ngồi cười một mình trong chăn lại nghe anh nói:
“Cô lại đây tôi bảo.”
“Dạ vâng.”
Tôi bỏ chăn xuống khỏi người đứng dậy đi tới gần chỗ Hải Nam đang đứng. Anh chỉ vào một trong rất nhiều tủ đựng quần áo nói:
“Chiếc tủ này đựng đồ của cô.”
“Dạ vâng.”
“Còn nữa trong căn nhà này cô có thể bước chân vào bất kỳ phòng nào nhưng căn phòng ở cuối hành lang kia tôi cấm cô đặt chân tới.”
Tôi nghĩ đó là căn phòng cất giữ kho báu của nhà anh nên anh mới cảnh báo tôi như vậy, theo lời cô Hương nói tôi biết được ba của anh chỉ vì lý do mất đồ vật ông yêu quý mà thành ra như thế nên có cho tiền tôi cũng không dám bén mảng tới căn phòng đó nhỡ đâu vì tôi mà xảy ra tình huống nguy hiểm đến tính mạng của ông thì tôi có đến mười mạng cũng khó thoát khỏi tay Hải Nam. Vậy nên tôi đáp chắc như đinh đóng cột:
“Vâng.”
Sau đó anh mở cửa tủ gần đấy lấy ra một chiếc áo thun mặc rồi đi ra hướng cửa. Tôi nhanh miệng nói:
“Khoan đã.”
“Có chuyện gì?”
“Anh có giấy A4 không cho em xin một tờ?”
“Để làm gì?”
“Em viết bản tự kiểm.”
Hải Nam chỉ vào căn phòng bên trong phòng ngủ nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-niem-dau-2/3090419/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.