Dọc đường đi Mộng Ngọc cố ý vô tình quyến rũ thô nhân, ngồi chung một con ngựa thì cố ý dùng mông ma sát khố hạ hắn. Quay đầu cùng hắn nói chuyện thì cố ý dùng môi trượt lên má hắn, tóm lại ngay cả mấy ngày nay Đại Ngưu trên mặt tử hồng sắc sẽ không phai, dục hỏa bay lên a.
Ăn cơm đi đường bên người đều có ngoại nhân, vội vã chạy đi vài ngày ăn ngủ vùng hoang vu, Đại Ngưu đáng thương ôm mỹ nhân trong ngực, ngại bên người có ngoại nhân cái gì cũng không thể làm.
Đêm nay rốt cuộc có thể tìm được khách điếm ngủ trọ, những người đó lần trước trải qua một lần rốt cuộc có lương tâm cho hai người họ trụ một gian, thời điểm ăn cơm thô nhân không rõ ăn gì, vừa ăn vừa dùng ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Ngọc. Mộng Ngọc biết rõ mục đích của thô nhân lại cố ý ăn nuốt chậm, cơm nước xong còn cùng tiểu binh ở đại sảnh nửa ngày cũng không phản ứng lại ánh mắt của Đại Ngưu.
Liền thấy vị trí giữa hai chân Đại Ngưu không ngừng biến hóa, không ngừng uống nước. Mộng Ngọc cúi đầu nhìn lại, liền nhìn đến hắn khối kia toàn tâm mà phồng lớn, đã rất rõ ràng đi? Hắn cũng chịu được một canh giờ, nhìn xem không sai biệt lắm, Mộng Ngọc đứng lên.
“Ta muốn về phòng nghỉ ngơi, mọi người chậm rãi tán gẫu, Đại Ngưu đi thôi.”
Đại Ngưu hưng phấn thiếu chút nữa ném đi cái bàn, liền lấy tay che khố hạ, giương miệng đi theo Mộng Ngọc về phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tho-nhan/111371/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.