Trở về nhà, việc đầu tiên Trương Mỹ làm là đi dạo trong vườn thượng uyển. Mặc dù trong bệnh viện cô cũng được đi dạo khuây khỏa, nhưng mà ở đó không trồng nhiều hoa cho lắm, mà Trương Mỹ lại là một người rất thích hoa.
“Ảnh Quân, em ra ngoài đi dạo trong vườn một chút được không?”
Cô nở nụ cười tươi tắn nói.
“Hm… việc này…” - Ảnh Quân đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, định mở miệng bảo không cho Trương Mỹ đi thì bắt gặp ánh mắt to tròn như cún con của cô khiến anh bắt đầu lung lay suy nghĩ - “Để anh nghĩ kỹ đã.”
“Cho em đi đi mà~ Ở trong bệnh viện tù túng lắm, giờ được trở về nhà rồi, anh phải cho em tự do chút đi chứ.”
“Em có ở tù đâu mà tự do với không tự do. Nhưng thôi được, em đi cũng không sao, nhưng mà bây giờ anh có việc bận rồi, không thể đi kè kè theo em được.”
"Ở trong nhà thôi mà. Em có đi đâu xa xôi đâu?"
Trương Mỹ nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.
Chỉ đi lòng vòng ở trong vườn thôi mà cũng cần Ảnh Quân đi theo à? Bình thường anh cũng đâu có bám theo như thế này.
"Không, em nhất định phải có người đi theo. Anh sẽ cử năm người hầu đi theo em."
Ảnh Quân kiên quyết nói.
Sau vụ việc lần trước, Ảnh Quân đã kỹ càng hơn, mặc dù là hơi lố quá. Nhưng mọi thứ cũng chỉ vì lo cho Trương Mỹ thôi. Năm người đi theo sẽ được anh chọn lựa kỹ lưỡng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-them-lan-nua-lam-linh/2512805/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.