Ảnh Quân thấy Trương Mỹ đột nhiên từ từ khép mắt lại làm anh có chút giật mình, đợi một lát thì cô mở mắt nhìn anh. Vẫn là cặp mắt ấy, đôi mắt màu xám tro đầy mơ mộng và trong sáng kia lúc nào cũng nhìn anh một cách trìu mến, dịu dàng.
“Sao em lại ở bệnh viện vậy anh? Em nằm đây bao nhiêu ngày rồi?”
Hình ảnh cuối cùng hiện hữu trong đầu Trương Mỹ chỉ là một màu đen xám xịt, cô chẳng nhớ gì ngoài việc hôm đó là ngày diễn ra buổi tiệc đính hôn của cô và Ảnh Quân.
“Em bị ngất ở ngoài hành lang ấy. Em nằm ở đây gần một tuần rồi.”
“Cái gì?! Em bị gì mà nằm viện lâu dữ vậy?”
Trương Mỹ bất ngờ nhìn Ảnh Quân hỏi.
“Ừm… việc này…”
Anh khẽ nhíu mày, lưỡng lự không biết có nên nói cho Trương Mỹ nghe hay không. Ảnh Quân chỉ sợ nói cho cô biết, cô sẽ suy nghĩ lung tung, vốn dĩ Trương Mỹ là người nhạy cảm mà.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Ảnh Quân chắc chắn sẽ đưa cô trở về nước ngay lập tức, càng lúc anh càng lo sợ cho tính mạng của Trương Mỹ. Chỉ cần cô và Fanya ở cùng một mảnh đất thôi, không quan trọng gần hay xa, là Trương Mỹ sẽ gặp nguy hiểm. Nên tốt nhất vẫn nên đưa Trương Mỹ tránh xa ra khỏi nơi này một khoảng thời gian cho an toàn.
“Nếu anh cảm thấy khó nói thì cũng không sao, nhưng mà… chắc là nó có liên quan tới những người không ưa gì em đúng không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-them-lan-nua-lam-linh/2512807/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.