Edit: Olwe
Beta: Như
*********
Lâm Triệu Phong vừa đi vừa nói: “Tiểu Vãn à, sau này con không được tự ý như vậy nữa nghe chưa, hôm nay con làm ba mẹ lo lắng muốn chết.”
Lâm Vãn cười gật đầu đáp: “Dạ, con nhớ rồi.”
Nói xong cô chạy như bay vượt qua ba ba đi lên lầu trước, Liễu Tố Tố cùng Trịnh Mỹ Khiết đúng lúc đi tới lầu hai, Trịnh Mỹ Khiết lấy chìa khóa ra mở cửa, Liễu Tố Tố đứng đợi ở một bên. Thấy Lâm Vãn chạy lên lầu thì quay đầu cười với cô một cái.
Tóc của Liễu Tố Tố là xoăn tự nhiên, bất kể là cột hay búi lại cũng đều toát lên vẻ thanh tao, trang nhã của người phụ nữ. Ngũ quan tinh tế, nụ cười duyên dáng, dịu dàng như gió mùa xuân vậy. Trong trí nhớ của Lâm Vãn không có người con gái nào cười đẹp hơn nàng ấy cả.
Tuy bây giờ đang ở thập niên 90, xã hội còn chưa phát triển, thiếu thốn đủ điều nhưng Liễu Tố Tố vẫn sẽ học trang điểm làm đẹp, phong cách hơi hướng truyền thống. Mặc dù Lâm Vãn từng chứng kiến thời đại từng bước thay đổi phát triển, nhưng nghĩ lại thì nàng vẫn là người đi trước thời đại, dẫn đầu xu hướng thời trang.
Tóm lại, người phụ nữ này luôn làm cô nhớ mãi không quên.
Lâm Vãn thích nàng cười, đặc biệt là khi cười với chính mình.
Trịnh Mỹ Khiết đã mở cửa xong, nhiệt tình mời Liễu Tố Tố vào, nói: “Trong nhà hơi bừa bộn, cô đừng chê cười.”
Liễu Tố Tố liền nhẹ lắc đầu đáp: “Không đâu ạ.” Giọng nói êm dịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-nong-nhiet/1161275/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.