Edit: Lôi
Beta: Esther
**********
“Được rồi, mau vào đi thôi.” Liễu Tố Tố nói xong nhẹ nhàng nhún vai cười nói: “Cảm ơn hoa của con.”
"Dạ, không có gì.” Lâm Vãn nói xong thẹn thùng xoay người chạy đi, nhanh như chớp vọt vào hàng hiên.
Quay đầu lại, Liễu Tố Tố nhìn xuống cành hoa ngọc lan trên tay, trên mặt liên tục nở nụ cười, thuận tay đem cành hoa cắm ở trên xe đạp, sau đó chậm rãi đạp xe rời đi.
Lâm Vãn chạy nhanh lên lầu trở về nhà, thân thể bé nhỏ thở phì phò, lúc này ba đang giúp mẹ sắp xếp chén đũa ở trong phòng bếp, hai người thấy Lâm Vãn trở về không hẹn mà cùng mở miệng hỏi:
“Dì Tố Tố đã về rồi à?”
“Tiểu Vãn, con làm xong bài tập buổi tối chưa?”
Đối mặt với hai vấn đề của ba mẹ, Lâm Vãn trả lời từng câu một xong, sau đó mới điều chỉnh hô hấp rồi một mình đi lên ban công, đến trước chậu hoa ngọc lan ngửi ngửi, thơm quá, cô ngẩng đầu nhìn xuống dưới lầu, đã không còn nhìn thấy bóng dáng dì Tố Tố, lúc này chắc là nàng ấy đang trên đường trở về.
Đứng ngây người ở trên ban công một lúc, Lâm Vãn yên tĩnh nhớ tới lúc nãy khi ở dưới lầu, dì Tố Tố nở nụ cười trong veo đối với cô, làm cho người ta khó mà quên được, nghĩ nghĩ, bản thân Lâm Vãn cũng bất tri bất giác mỉm cười.
“Hi, Lâm Vãn!”
Nghe được giọng nói quen thuộc của Lý Lý, Lâm Vãn liền xoay mặt qua, thuận tiện nghiêng thân mình hướng ra ngoài ban công một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-nong-nhiet/1161276/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.