Khi mẹ tôi đi khuất tôi cầm bức di thư của anh trai nằm lên giường nằm đọc. Đọc đến khi bức di thư sắp nhàu nát đến nơi tôi mới cất đi rồi cầm quyển sách quen thuộc lật từng trang xem. Tôi có một thói quen, thói quen suốt năm năm nay là mỗi khi cảm thấy suy sụp, mất phương hướng đều đọc quyển sách ấy. Thật ra tôi biết, đọc chỉ là để dối lòng rằng bản thân mình may mắn hơn nhiều người, nhưng ít ra như vậy cũng tốt, tinh thần sẽ từ từ khá hơn đôi chút.
Chỉ có điều không hiểu sao đêm nay tôi đọc mãi mà chẳng thể vào đầu nổi. Từng chữ tôi đã đọc rất nhiều lần nay không thể hiểu mình đang đọc gì. Trong đầu tôi liên tục văng vẳng đến tiếng dì Lan tối nay. Không phải tôi không biết lời dì nói là thật, nhưng từ miệng người ngoài nói sao tôi lại cảm thấy bức bách vô cùng. Thực ra cái chuyện tôi chấp nhận đồng ý lấy một người không quen biết để đổi lấy dự án vực dậy công ty cho gia đình còn không khiến tôi suy nghĩ bằng những lời nói của dì Lan. Trước kia khi anh trai mất, tôi cũng đã nghĩ sau này gia đình có bất cứ khó khăn gì, chỉ cần tôi có thể làm được thì dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng chấp nhận. Bởi trên đời này nợ tiền bạc có thể trả dễ dàng chứ nợ ân tình là món nợ mà khó trả nhất. Tất nhiên nói không buồn thì là nói dối, nhưng hối hận thì không, chỉ là trong lòng tôi rất lấn cấn chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-suot-mot-doi/264910/chuong-6.html