Tôi không thể nhớ khi ấy tất cả mọi người và cả tôi đã suy sụp và hoảng loạn thế nào. Đến khi gọi xe cứu thương đưa anh vào viện tôi còn không đeo dép chân trần lên xe. Từ phòng cấp cứu bước ra, bác sĩ nhìn cả ba người chúng tôi rồi nói:
– Rất tiếc chúng tôi không thể làm gì khác, cậu ấy uống quá nhiều thuốc ngủ, đã không còn sự s.ống trước khi được đưa vào viện.
Mặc dù chính tôi và bố mẹ đều biết như vậy, ngay lúc nhìn anh nằm trên giường tôi đã hiểu anh tôi đã ch.ết rồi. Thế nhưng không ai có thể chấp nhận sự thật ấy, đến khi bác sĩ thông báo bố mẹ vẫn điên cuồng van xin ông hãy cứu lấy anh. Nhưng dù có van xin thế nào anh vẫn không thể sống được lại, chẳng có bất cứ phép nhiệm màu nào trong cuộc đời này nữa. Bố mẹ tôi gục ngã gào khóc trong viện, đến ngay cả đưa thi thể anh về họ cũng không thể đứng dậy làm được, đám tang của anh cũng là họ hàng đứng ra tổ chức.
Số phận thật cay đắng, không hề biết thương xót cho bất cứ ai. T.ang lễ của anh vào một ngày nắng rất to, thậm chí còn chẳng có cơn mưa nào cả nhưng cả gia đình tôi lại như chìm đắm trong mưa sa bão táp. Hai bức di thư được đưa đến tay tôi và tay bố mẹ nuôi, tôi không hề biết nội dung trong bức di thư gửi bố mẹ cũng như bố mẹ không hề biết nội dung trong bức di thư của tôi. Khó khăn lắm tôi mới có thể bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-suot-mot-doi/264909/chuong-5.html