Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bởi vì Lôi Thiếu Triệt qua đời từ khi còn rất trẻ, vì vậy, dáng vẻ của em trai trong đầu Lôi Thiếu Tu, vãn là dáng vẻ của tuổi hai hai.
Lôi Tuấn cũng khoảng hơn hai mươi tuổi, và khuôn mặt của hai người dường như được đúc từ cùng một khuôn.
Chỉ có cái làn da của Lôi Tuấn... là làn da màu lúa mạch... không quá giống với em trai ông... thằng bé này đen quá...
Người Lôi gia bọn họ không đen như thế này. Có thể là hai đứa trẻ theo nước da của mẹ?
Lăng Vi lại lấy ảnh của Lôi Đình ra. Lôi Thiếu Tu nhìn vào, “Ai nha, mi mắt của đứa nhỏ này cũng giống em trai chú.”
Ông thầm nghĩ trong đầu: Bé gái này thì trắng... vậy… sao Lôi Tuấn lại đen đến vậy? Nếu cùng một mẹ sinh ra, màu da cũng không khác nhau nhiều chứ nhỉ?
Ông chỉ thầm nghĩ trong lòng, cũng không có khoa học căn cứ, nên ông không nói hẳn ra thành lời.
Lôi Thiếu Tu cẩn thận nhìn hai bức ảnh, rồi ông nói: “Cháu có thể gọi hai đứa bé này đến đây, để chúng ta làm quen với nhau được hay không?”
“ Vâng...” Diệp Đình suy nghĩ, quyết định gọi điện thoại cho Lôi Tuấn và Lôi Đình. Chuyện này có liên quan đến thân thế của bọn họ, hai người bọn họ vẫn luôn muốn biết cha mẹ mình là ai. Lôi Tuấn vẫn luôn điều tra, nhưng không tìm được đầu mối gì.
Diệp Đình gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, bảo bọn họ nhanh chóng tới đế đô một chuyến.
Nhưng anh không nói là chuyện gì ở trong điện thoại. Lôi Tuấn cũng không hỏi rõ, anh ta trực tiếp nói: “Em và tiểu Đình sẽ tới ngay lập tức.”
Lôi Thiếu Tu đặc biệt cao hứng! Bây giờ ông vô cùng hy vọng được gặp mặt hai đứa bé này! Nếu... hai đứa bé đều là con của Thiếu Triệt, vậy thì thật là quá tốt rồi!
Ông vẫn cho rằng Thiếu Triệt không có vợ, không ngờ rằng... em trai ông lại... ặc... tự tìm người yêu?
Nhưng… ông cũng chưa từng nghe thấy em trai nói gì về chuyện đó? Lôi Thiếu Tu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hai đứa bé này đến bằng cách nào? Chẳng lẽ trong lúc em trai ông làm nhiệm vụ, đã gặp được người mình yêu?
Nhưng... em trai Lôi Thiếu Triệt của ông cũng không phải là loại người có tính cách như thế này...
Thiếu Triệt là người cực kỳ nội liễm, trầm ổn, tuyệt đối sẽ không làm ra mấy loại chuyện như để có bầu trước khi lập gia đình gì đó. Cho dù, nó thật sự có người yêu, cũng chắc chắn sẽ đưa về ra mắt người nhà. Hơn nữa, lấy tính cách của Thiếu Triệt, cho dù nó hồ đồ nhất thời phạm sai lầm, cũng chắc chắn sẽ kết hôn với đằng gái trước, tuyệt đối sẽ không để cho một người phụ nữ… một thân một mình sinh hạ hai đứa bé ở bên ngoài.
Lôi Thiếu Tu chợt cảm thấy không đúng, ông ta lại hỏi, “ Năm nay tiểu Tuấn bao nhiêu tuổi?”
Diệp Đình nói: “Lôi Tuấn 24 tuổi, sắp 25 tuổi, còn tiểu Đình sắp 23.”
Lôi Thiếu Tu nghi ngờ nói: “Vậy thì không đúng... Thiếu Triệt nhà chú qua đời cùng năm với anh cả chú, tính đến bây giờ cũng đã 26 năm rồi.”
Lăng Vi nói: “Tại sao lại không đúng chứ? Mang thai chín tháng mười ngày! Có lẽ là trước khi chú qua đời, vừa vặn có Lôi Tuấn.”
Lôi Thiếu Tu nói: “Vậy cũng không đúng... Tính cả thời gian mang thai, thì cũng không mang thai được hai năm! Bạn của các cháu mới 24 tuổi, còn chưa tới 25 đâu.”
Diệp Đình nói: “Không phải vậy... có lẽ khoảng thời gian cháu nói không quá chính xác. Bởi vì, Lôi Tuấn và Lôi Đình đều là trẻ mồ côi... Chính bọn họ cũng không biết rõ sinh nhật của mình.”
Lôi Thiếu Tu nói: “Cho dù tính ngày sinh của Lôi Tuấn là chính xác, vậy Lôi Đình cũng không đúng... Cô ấy mới 23...”
Lăng Vi chợt run rẩy, cô nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ, tiểu Đình không phải là con cháu Lôi gia?”
Lăng Vi cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, cô lại nói: “Chú cũng nhìn thấy dáng dấp của Lôi Đình rất giống với chú Triệt mà! Cô ấy và tiểu Tuấn cũng giống với chú ấy, sao không phải là con cháu Lôi gia được?”
Lăng Vi đột nhiên mở to hai mắt, nói: “Chú, xin chú cho phép cháu có một suy đoán to gan! Có phải chú Triệt không chết hay không?”
“Hả?” Lôi Thiếu Tu chợt lui về sau một bước, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, rõ ràng ông đã bị những lời này của Lăng Vi làm cho shock nặng.
Ông ôm ngực, hét lên, Diệp Đình vội vàng kéo một cái ghế tới cho ông ngồi xuống. Lôi Thiếu Tu lắc đầu nói: “Chú cũng vẫn không tin anh và em trai chú... Nhưng chú đã tận mắt nhìn thấy... thi thể của bọn họ được chôn cất! Nói thật, chú là người hoài nghi chuyện này hơn bất cứ người nào trong các cháu, bao nhiêu năm qua, chú vẫn không ngừng điều tra... Nhưng chú không thể không tin tưởng, sự thật đang ở ngay trước mắt, không cho phép chú không tin!”
Tần Sinh bỗng nói: “Mắt nhìn thấy, nhưng sự thật không nhất định là sự thật...”
Lôi Thiếu Tu ngẩng đầu lên, rõ ràng Diệp Đình và Lăng Vi cũng tương đối nghiêng về những lời này của Tần Sinh.
Lôi Thiếu Tu ôm ngực nói: “ Chờ tiểu Tuấn và tiểu Đình đến đây, rồi sẽ có cách biết được chân tướng!” Ông hít một hơi sâu, nói: “Chúng ta có thể làm giám định ADN.”
Giữa chú cháu và ông cháu, đều có thể giám định ra đôi bên có cùng một gia tộc hay không.
Lăng Vi nắm chặc ảnh, nói: “Nếu hai người bọn họ đều là con cháu Lôi gia, vậy đã nói rõ... ngày giỗ thật sự của chú Triệt, tuyệt đối không phải là 26 năm trước! Cháu nghĩ, ông ấy có thể còn sống!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.