Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chuỗi bất ngờ liên tiếp ập đến, khiến Lôi Thiếu Tu hơi choáng váng đầu...
“Cộc cộc cộc...” Dì Phương gõ cửa ở bên ngoài, “Có thể ăn cơm được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã. Cơm nước xong rồi lại thảo luận tiếp, được chứ?”
Giọng nói của bà rất nhẹ nhàng, như rất sợ quấy rầy đến bọn họ, nhưng lại lo lắng bọn họ sẽ đói bụng.
Dù sao, buổi trưa bọn họ cũng không ăn được bao nhiêu.
Lôi Thiếu Tu từ từ bình tĩnh lại, nói: “Chúng ta ăn cơm trước đã, chờ tiểu Tuấn và tiểu Đình tới rồi nói sau.”
Diệp Đình cũng gật đầu nói: “ Đúng, chúng ta ăn cơm trước đã.”
“ Ừ...”
Hàng loạt tin tức ập đến, giống như quả bom nặng ký, nổ tung khiến đầu óc của Lôi Thiếu Tu trở nên hỗn loạn, ông và Tần Sinh đi dẫn đầu trước. Bọn họ cùng ra khỏi phòng trước.
Lăng Vi và Diệp Đình đi ở phía sau, Diệp Đình đỡ cô, từ từ đi ra ngoài, Diệp Đình chợt nói nhỏ bên tai cô: “Tiểu Tuấn và tiểu Đình là được bà vú đưa tới trang viên Lạp Thác.”
Lăng Vi giật mình, “Nói cách khác... Anh bị Paul- Louis Tư ngược đãi nhốt ở trong phòng tối nhỏ ở trang viện Lạc Tháp, bà vú của anh mang theo tiểu Tuấn và tiểu Đình tới. Sau đó hai người bọn họ trở thành bạn anh?”
Diệp Đình gật đầu, “Lúc đó, quan hệ giữa ba người bọn anh cực kỳ tốt. Những lúc Paul cầm roi đánh anh, tiểu Đình và tiểu Tuấn đều lấy người chắn cho anh, bọn họ đã chịu không ít đòn roi thay anh.”
Lăng Vi thấp giọng hỏi ở bên tai anh: “Bà vú... thật là kỳ lạ... Chồng ơi, tại sao bà ấy biết tiểu Tuấn và tiểu Đình? Bây giờ nhìn lại, có vẻ như anh và Lôi Tuấn Lôi Đình quen biết nhau, không phải là trùng hợp ngẫu nhiên?”
Diệp Đình nhìn về phía cô.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Anh cũng nghĩ như vậy... mặc dù bà vú của anh đã lớn tuổi, nhưng bà ấy thật sự rất thông minh khéo léo. Nếu không nhờ bà ấy đối phó với Paul, anh tuyệt đối không thể sống tới bây giờ!”
Đôi mắt của Lăng Vi sáng lên, nhìn anh.
Cô nắm lấy tay anh, kích động nói: “Bà vú… mới là đại BOSS! Chúng ta có nên tìm bà vú để hỏi tình hình hay không? Chắc chắn bà ấy biết rõ về thân phận của Lôi Tuấn và Lôi Đình hơn bất cứ ai khác! Chúng ta phải hỏi bà ấy xem, sao năm đó bà ấy tìm được Lôi Tuấn và Lôi Đình, bà ấy tìm được bọn họ ở đâu? Nếu bà ấy có thể tìm được Lôi Tuấn và Lôi Đình, tất nhiên bà ấy biết mẹ của Lôi Tuấn và Lôi Đình là ai!”
Diệp Đình nói: “Trước kia anh đã từng hỏi qua rồi. Lôi Tuấn và Lôi Đình cũng đã hỏi... nhưng bà vú vẫn luôn nói, Lôi Tuấn và Lôi Đình là được bà ấy nhặt. Bà vú cục kỳ kín miệng, bà ấy không muốn nói, chúng ta cũng không hỏi được.”
Lăng Vi lại nói: “Trước đây không hỏi được không có nghĩa là không bao giờ hỏi được. Lúc đó, các anh đều không biết chuyện của Lôi gia. Bà ấy tự nhiên sẽ không nói... Bây giờ, chúng ta đã tìm được Lôi gia, nếu bà ấy biết chân tướng, hẳn sẽ nói với chúng ta. Chồng, anh nghĩ thế nào?”
Diệp Đình vuốt càm, gật đầu nói: “Có khả năng này...”
Lăng Vi vỗ mạnh tay, “Tranh thủ thời gian bảo Lôi Tuấn và Lôi Đình cùng đưa bà vú tới đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.