Sùng Minh kỳ thực cũng từng nghĩ tới, thiếu gia vì sao lại muốn nuôi một con yêu quái thông thường như mình chứ?
Lúc ban đầu anh ta cũng hoàn toàn không giải thích được hệt như những người khác, đồng thời cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thiếu gia sẽ bắt giữ những con yêu quái mạnh mẽ hơn. Đợi đến khi đó mình cũng chỉ có thể lui sang một bên, thỉnh thoảng nếu thiếu gia nhớ đến mới có thể bước lên vì cậu ấy làm chút gì đó.
Thế nhưng không sao cả, anh vẫn sẽ canh giữ bên cạnh thiếu gia, chỉ cần thiếu gia quay đầu lại nhất định có thể thấy anh.
Lúc thiếu gia nhặt được anh, cậu ấy mới mười tuổi.
Năm đó, cậu theo cha mẹ đến đảo Sùng Minh du ngoạn, nhặt được Sùng Minh bị thương nằm ở bụi cỏ cách đó không xa lắm. Lúc đó gương mặt của tiểu thiếu gia mới mười tuổi còn nét trẻ con tròn trịa, đeo một đôi mắt kính viền vàng nhỏ hơn hiện tại một chút, gương mặt trắng trẻo đáng yêu bày ra biểu tình nghiêm trang không hợp tuổi, hơn nữa giống như còn có bệnh sạch sẽ. Thế nhưng lại tình nguyện cõng Sùng Minh bẩn thỉu một đường trở về nơi ở.
Đứa bé mới mười tuổi, trên lưng cõng con chó săn hình thể to lớn, đi men theo con đường núi ngoằn ngoèo cỏ dài đến gối, hình ảnh này cho dù là ai nhìn thấy cũng phải lau mồ hôi.
Sau đó Kiều Nguyệt Sơn không chỉ giúp Sùng Minh chữa trị vết thương, còn nói rõ thân phận bắt yêu sư của Kiều gia. Khi đó Sùng Minh đã nghĩ, nếu như những người này là bắt yêu sư, vậy anh tình nguyện bị bắt đi.
Cuối cùng, thiếu gia chứa chấp anh, bởi vì được nhặt trên đảo Sùng Minh nên liền gọi là Sùng Minh. Nhà bọn họ cùng nhau trở về dinh thự họ Kiều, mà đến lúc Sùng Minh biến thành hình người, anh có thể thấy được một tia ghét bỏ trong mắt thiếu gia nhà mình.
Nhưng anh thực sự đã thành niên nha, biến thành bộ dạng của một người lớn thành thục cũng là chuyện không thể nề hà.
Bởi vì sợ thiếu gia thất vọng, tháng đầu tiên Sùng Minh cũng không dám biến hóa quá nhiều, thế nhưng thiếu gia cuối cùng vẫn là mềm lòng, gọi thợ may đến nhà đo kích thước cho Sùng Minh, ngay cả vật liệu đều do cậu tự mình lựa chọn.
Vậy nên, Sùng Minh cứ thế liền lưu lại bên cạnh thiếu gia, sau đó dần dần tin đồn cũng bị lan truyền. Sùng Minh thực sự không hy vọng bản thân trở thành vệt đen trong đời của thiếu gia, cũng đã chuẩn bị xong tư tưởng tùy thời sẽ bị thay thế, nhưng mà một năm rồi lại một năm, bên cạnh thiếu gia vẫn chỉ có một mình anh.
Tim của anh dần trầm tĩnh lại, bất quá nỗi bất an vẫn co rúc trong một góc khác, ngoan cố không chịu biến mất. Mãi đến một ngày, anh bị Kiều Nguyệt Sơn gọi đến thư phòng, nhưng lại nép trong cách cửa nửa khép nghe cuộc đối thoại của hai cha con bên trong.
Kiều Nguyệt Sơn hỏi Tiểu Kiều dự định lúc nào mới thu một bảng mạng yêu, đây là loại yêu quái có thể ký kết khế ước tối cao với chủ nhân, đương nhiên càng cường đại càng tốt. Có Kiều Nguyệt sơn hỗ trợ, Tiểu Kiều căn bản không cần lo lắng sẽ bị đảo khách thành chủ.
Tiểu Kiều trầm mặc một hồi không nói gì, mãi đến khi Kiều Nguyệ Sơn cầm yêu phổ ra cho cậu nhìn, cậu mới lên tiếng: “Nếu con thu những yêu quái khác, Sùng Minh sẽ không vui.”
Kiều Nguyệt Sơn thở dài, nói: “Thế nhưng mặc dù Sùng Minh ở giai đoạn hiện tại cũng rất lợi hại, bất quá đây chỉ là vì từ nhỏ đến lớn cậu ta đã lăn lộn cắn xé giữa đám yêu quái, hung tính mười phần. Cậu ta dù sao cũng chỉ là một con yêu quái thông thường, thậm chí ngay cả lang yêu chính thống cũng không phải, sự phát triển trong tương lai cũng chỉ đến thế.”
Thanh âm của Tiểu Kiều lại vững chắc không thể lay chuyển, “Như vậy vẫn còn có con. Chỉ cần con còn đây, anh ấy nhất định sẽ trở nên rất lợi hại.”
Kiều Nguyệt Sơn cười cười lắc đầu, khóe miệng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Tiểu Kiều thái độ cứng rắn, cung kính gật đầu với cha mình rồi xoay người đi ra ngoài, chỉ là vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Sùng Minh đang đứng ngẩn ngơ bên ngoài.
Sắc mặt của Tiểu Kiều liền đỏ lên, trừng mắt nhìn Sùng Minh, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.
Sùng Minh nhìn Tiểu Kiều lại nhìn Kiều Nguyệt Sơn, đang định nói xin lỗi đã bị cái phất tay của Kiều Nguyệt Sơn ngăn cản.
Kiều Nguyệt Sơn gọi anh vào thư phòng, đóng cửa lại, nói: “Tiểu Kiều là một đứa trẻ trọng tình cảm, thằng bé gặp được cậu, đối với bắt yêu sư mà nói cũng coi như một loại duyên phận.”
Sùng Minh sửng sốt, chợt nghe Kiều Nguyệt Sơn nói tiếp: “Tiểu Kiều rất ngoan, cậu cũng là một yêu quái tốt. Thế gian này có không ít yêu quái mạnh mẽ, nhưng đồng bạn tâm ý tương thông lại khó tìm. Ta là một người cha không quá hợp cách, đem quá nhiều thời gian và tinh lực tốn hao trong thời loạn thế này, đối với con trai của mình lại có nhiều thua thiệt. Sau này chỉ sợ ta cũng không thể thường xuyên làm bạn với thằng bé, chỉ hy vọng hai người có thể trông nom lẫn nhau, cho dù một ngày nào đó Kiều gia không còn, hai người cũng có thể tiếp tục sống sót.”
Lần trò chuyện này, đến giờ nghĩ lại, càng giống như ủy thác.
Chẳng qua khi đó trong lòng Sùng Minh tràn đầy xúc động, Kiều Nguyệt Sơn là một trong số không nhiều nhân loại mà anh thật lòng kính trọng, đối với sự tín nhiệm của ông và sự coi trọng của thiếu gia dành cho anh, khiến anh cảm thấy không báo đáp nổi.
Anh không rảnh tự hỏi những lời này của Kiều Nguyệt Sơn có phải có ý tứ tiềm ẩn gì hay không, trong nháy mắt Kiều Nguyệt Sơn vỗ vỗ bờ vai của anh, bảo anh đi tìm Tiểu Kiều, anh liền không chút do dự xoay người rời đi.
Tiểu Kiều đang ở trong vườn hoa cùng mẹ mình cắt tỉa cành hoa.
Giữa vườn mẫu đơn, Tiểu Kiều cầm một cây kéo vàng nhỏ cẩn thận cắt tỉa cành lá, dáng dấp hơi cúi đầu vừa tuấn tú lại quý khí. Bà Kiều cũng là một người phụ nữ đoan trang tú lệ, mặc một bộ sườn xám màu ánh trăng, người so với hoa còn đẹp.
Sùng Minh vốn có rất nhiều lời muốn nói với thiếu gia nhà mình, thế nhưng hiện tại lời đã đến bên môi lại không nói ra được.
Kỳ thực, cũng không phải là không thể nói ra, chỉ là nếu thật sự phải nói, sợ rằng thiếu gia sẽ thẹn quá thành giận, có mấy ngày không thèm để ý đến anh đi. Sùng Minh nghĩ vậy, hơi nhẹ mỉm cười.
Thiên ngôn vạn ngữ bất quá một câu nói, ‘Nếu quân thành tâm đối đãi, ta tất liều mình hồi báo’.
–
“Anh lại đang nghĩ gì đấy, cười đến ngu ngốc như vậy.” Một câu này của Tiểu Kiều đem Sùng Minh trực tiếp kéo về thư trai, anh nhìn tiểu thiếu gia đang ngồi bên cạnh mình, không cầm lòng được nói một câu thật lòng, “Đang nghĩ về thiếu gia.”
Tiểu Kiều đột nhiên sửng sốt, có chút đứng hình, gương mặt cậu dần dần nóng lên, đỏ ửng giống như một quả táo ngọt ngào.
Cách đó không xa, Thương Tứ ghét vào bệ cửa sổ, nói với Thái Bạch Thái Hắc: “Cái này gọi là lão thụ khai hoa, biết không?”
Thái Bạch Thái Hắc nghiêng dầu, cái hiểu cái không, “Vậy sẽ nở ra hoa gì nha?”
“Hoa mẫu đơn.” Thương Tứ cười đáp.
Đến đêm, một mình Tiểu Kiều nằm trên giường, nhìn ảnh chụp trong tay có chút xuất thần. Tấm ảnh ngoài ý muốn tìm thấy này chính là thứ duy nhất có liên quan đến phụ thân mà cậu có được. Về phần căn nhà kia ở Thượng Hải, lúc cậu vừa thức tỉnh đã đặc biệt đến xem lại, tại địa chỉ cũ đã xây lên nhà mới, hoàn toàn không còn bộ dạng năm đó.
Thế nhưng nhìn kỹ một chút, Tiểu Kiều chợt cảm giác có gì đó không đúng, độ dày của tấm ảnh này có hơi kỳ lạ.
Tiểu Kiều ngồi dậy, giơ ảnh chụp lên nhìn dưới ánh sáng, ngón tay mân mê biên giới của tấm ảnh, bỗng nhiên phát hiện được mánh khóe. Mặt trái của tấm hình này còn bồi một lớp giấy, có lẽ là do năm tháng quá mức xa xôi, cùng với ảnh chụp và giấy quá mức vừa vặn, từ trước tới giờ cũng không ai phát hiện.
Vì sao mặt trái của tấm ảnh còn một tờ giấy chứ? Hay là sau lưng bức ảnh có viết gì đó, vậy nên cố ý che giấu?
Trong lòng Tiểu Kiều nghi hoặc, lậpt ức cẩn thận đem tờ giấy kia kéo xuống, lộ ra bộ dạng vốn dĩ.
Mặt trái bức ảnh quả nhiên có chữ viết, thế nhưng có lẽ do đã dán lại quá lâu, chữ cũng trở nên có chút mơ hồ, Tiểu Kiều nỗ lực nhận rõ cũng chỉ có thể đọc được phân nữa.
(C ả đo ạn in nghiêng)**, Longines, bút máy, ***, cài áo m ẫu đ ơn, dao r ọc *, ***, **, đ ều đ ặt trong * h ộp g ỗ lim, chôn ở * ngõ B ảo* d ưới tàng đ ại th ụ. Hôm nay đi xa ch ẳng bi ết ngày v ề, cũng không bi ết còn có th ể tr ở l ại hay không, ch ỉ mong có m ột ngày, v ật quy nguyên ch ủ
Dựa vào mấy câu thô sơ giản lược này đến xem, chính là người nào đó ở một ngày nào đó đã cất giấu vài thứ, đề phòng bị người khác nhìn thấy, vậy nên liền dán một tầng giấy lên coi như che đậy.
Thế nhưng Tiểu Kiều đọc lại những đoạn chữ nửa còn nửa mất nọ, trong lòng càng phát ra nghi hoặc. Những vật nhỏ như đồng hồ Longnes, bút máy, dao rọc giấy đều không quá ngạc nhiên, thế nhưng cài áo mẫu đơn lại là trang sức do chính tay mẹ cậu kết thành, người khác hẳn là không có mới đúng. Hơn nữa những thứ này còn viết sau bức ảnh của cậu lại càng thêm khả nghi.
Dinh thự họ Kiều đã không còn, thế nhưng nếu như những đồ vật bên trong có một bộ phận được bảo lưu lại thì sao?
Tiểu Kiều càng nghĩ càng cảm thấy có thể, vậy nên lập tức gọi điện cho tóc vàng tìm chứng cứ.
Hơn nửa đêm, tóc vàng đang chơi trò chơi, thấy số lạ gọi tới vốn không muốn nhận, thế nhưng một trận gió lạnh từ cửa sổ thổi qua khiến gã có chút lạnh trứng, cảm thấy đây hẳn là ý chỉ của thần đi, vì vậy liền đem quyết tâm đại chiến ba trăm hiệp cùng AV mà nghe điện thoại.
Bên kia là Tiểu Kiều, cái này so với nhận điện thoại lừa đảo càng khiến tóc vàng sốt ruột.
Tiểu Kiều nhờ tóc vàng tìm lại bút tích của bà cố, sau đó chụp ảnh gửi qua cho mình. Tóc vàng nào dám không làm theo, lập tức cúp điện thoại chạy thẳng vào phòng tạp vật, tiếng động phát ra quá lớn, thiếu chút nữa đã bị cha gã giận dữ ngồi lên cho một gậy.
May mà bà cố của tóc vàng năm đó cũng là người đọc sách, lưu lại không ít thư từ chú giải, sau đó lại được bà nội cẩn thận giữ gìn. Tóc vàng tìm kiếm một hồi liền thấy được mục tiêu, cầm điện thoại lên chụp tám mười tấm ảnh gửi cho Tiểu Kiều, sau khi chụp xong còn cảm thấy không khỏi hiếu kỳ, cầm mấy lá thư lên bắt đầu đọc. Đọc đọc một hồi cũng theo đó nhập tâm, cha tóc vàng đi ngang qua thấy thằng con mình hơn nửa đêm thắp đèn đọc sách thì sợ đến hoài nghi bản thân là đang nằm mơ, vẻ mặt không dám tin quay về giường ngủ, ngay cả nhu cầu WC cũng quên mất.
Tóc vàng không thấy được cha mình, gã đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bà cố không thể tự kềm chế, cắn ngón tay không ngừng cảm khái: ‘Ôi chao, bà cố của ta quá có tài rồi, chữ của bà cố thật là đẹp mắt, bà cố của ta quả là khí độ bất phàm, thật có kiến thức, thật có tư tưởng…’
Cảm khái nửa ngày, tóc vàng lại nhìn thấy bản thân trong gương, ôi má ơi, quá cay mắt.
Sợ đến mức gã lập tức chạy vào WC.
–
Bên kia, Tiểu Kiều rốt cục xác định chữ viết này là của bà cố tóc vàng, có lẽ năm đó trước khi nhà họ Kiều bị phá hỏng đối phương đã giấu đi một ít vật nhỏ, đây hoàn toàn là chuyện rất có khả năng. Nếu những thứ đó đã là của nhà họ Kiều, Tiểu Kiều dù thế nào cũng phải tìm bọn chúng trở về.
Nhưng mà cái ‘ngõ Bảo *’ này lại là ở đâu chứ? Thượng Hải sao? Nhìn tình tự trong thư lưu lại, đối phương nói sẽ phải rời khỏi, hẳn là chỉ nhà bọn họ rời khỏi Thượng Hải về Bắc Kinh.
Nếu như có thể, Tiểu Kiều thật muốn hiện tại bay trở về xem một cái, thế nhưng Thượng Hải ngày nay đã khác rất nhiều với Thượng Hải trăm năm trước. Còn có thể giống nhau sau? Cảnh còn người mất, thành thị cũng đã trở thành một bộ dáng khác, ngay cả tên đường cũng sẽ thay đổi theo thời gian, muốn tìm về mấy cái hộp được chôn dưới tàn cây trong một ngõ nhỏ nào đó lại càng thêm tkhó khăn.
Nếu có thể xin Thương Tứ giúp đỡ chính là cách tốt nhất.
Không không không, vẫn là nhờ Lục Tri Phi sẽ tốt hơn, Lục Tri Phi là người tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]