Sáng sớm, thư trai vẫn cứ gà bay chó sửa.
Thương Tứ mới hơn tám giờ đã bị Thái Bạch Thái Hắc đánh thức, chuyện này khiến cho tâm tình của hắn cực độ tối tăm, chân trần vớ lấy áo khoác lụa liền bước xuống dưới lầu. Hắn có một diệu chiêu, mỗi khi tâm tình không tốt liền cùng Viên Viên hôn một cái, một cái không đủ thì hai cái.
Nhưng mà lần này Viên Viên lại thúc vào ngực hắn không cho hôn, sau đó còn ném hắn đi làm một việc vô tích sự.
Thương Tứ vô cùng bất mãn, phi thường phát điên. Tiểu thiếu gia và gì gì đó, quả thực phiền đến chết!
Thế nhưng đến khi Thương Tứ đen mặt treo giá chờ Tiểu Kiều đến cầu mình, Tiểu Kiều lại cúi đầu rũ mắt trầm giọng nói: “Tôi biết chuyện này có chút phiền phức, thế nhưng mấy thứ kia có lẽ là những kỷ vật duy nhất cha mẹ tôi để lại.”
Tiểu thiếu gia thật đáng thương nha, tiểu thiếu gia quá làm người đau lòng… cái rắm ấy!
Nhìn tình cảnh Lục Tri Phi xoa đầu Tiểu Kiều, ôn hòa bảo cậu ta cứ đi chơi máy tính không cần lo lắng nhiều, Thương Tứ giận đến ngứa cả răng. Nhất là lúc nhìn thấy biểu tình hơi nhướn mày của Tiểu Kiều khi xoay người nhìn về phía mình, Thương Tứ chỉ hận không thể đánh đối phương đến quỳ xuống kêu cho gọi mẹ.
Chẳng lẽ Lục Tri Phi không nhìn ra mánh khóe của Tiểu Kiều sao?
Kỳ thực tất cả ọi người đều là ngầm hiểu trong lòng, nhưng đều là lẫn nhau khống chế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1945144/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.