Nếu thật sự giống như trong lời nói của Lam Vũ, chuyện ngày hôm qua là bắt đầu một ác mộng, vậy thì tôi từ hôm nay trở đi chính là mỗi ngày sống trong địa ngục. Khi tôi nhìn thấy thầy giáo mang theo Lam Vũ đi vào phòng học, thì tôi cảm thấy hô hấp của mình dường như đình chỉ. Thầy giáo nói cái gì tôi một câu cũng không có nghe được, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Thượng Đế ơi! Không cần đối với tôi như vậy có được không!
” Oa! Thật là đẹp trai! Chúng ta thật sự là quá may mắn! ”
” May mắn sao? Phải là bắt đầu của bất hạnh mới đúng.” Trong lòng âm thầm nói như vậy, nhưng tôi cũng không có dũng khí phản kháng. Tôi vì sao lại nhát gan như vậy chứ?
” Lam Thiên, sắc mặt của cậu thật không tốt.” Nói chuyện là lớp trưởng lớp tôi — Nhất Chí. Cũng là người duy nhất tại trường học, thậm chí trên thế giới này chịu giúp đỡ tôi.
” Này, Lam Thiên, cậu thế này là vì ngủ không đủ hả?”
” Không có gì.” Tôi miễn cưỡng nở nụ cười. Tôi không thể nói mình là vì sợ hãi vị học sinh chuyển trường mới đến này, cho dù có nói thì có ai sẽ tin tưởng chứ?
Cứ như vậy, em trai cùng cha khác mẹ của tôi — Lam Vũ, công khai đi vào lớp học tôi đang học, trở thành bạn cùng lớp của tôi. Khi Lam Vũ đi ngang qua bên người tôi, tôi nhịn không được run run một chút. Ác ma về sau sẽ cách tôi gần như thế, chuyện này làm cho tôi khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-qua-kho-khan/1494011/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.