Mắt thấy cây gậy sắp đánh xuống, Thân Hồng Ngọc vẫn còn đang đạp chân, trái tim tôi thắt chặt.
Nếu không phải bị con rắn làm cho bất động, tôi nhất định đã nhảy dựng lên.
Lúc này, vợ của trưởng thôn kêu to: "Ông nhà ơi, mau ra đây! Tiểu Mai xảy ra chuyện rồi, cả Lan Lan nữa! Thủ cung ăn thịt người rồi, mau lên!"
Tiếng của bà ta càng ngày càng gần, tộc trưởng liếc nhìn trưởng thôn một cái, chỉ đành buông cây gậy.
Bọn họ vừa ra ngoài, tiếng khóc lóc kêu gào của vợ trưởng thôn lại truyền tới: "Mau kêu tộc trưởng lấy thuốc, Tiểu Mai cũng bị thủ cung ăn thịt! Chúng ăn thịt người! Con bé và Lan Lan sẽ bị thủ cung ăn mất! Mau cứu người đi!"
Thân Lan Lan là cháu gái của tộc trưởng, ông ta bất lực nhìn Thân Hồng Ngọc bị trói trong vải đỏ, lại nhìn tôi đang "hôn mê", cầm bột thuốc trong ngăn tủ rời đi.
Ông ta đi rồi, tôi mới dám thả lỏng.
Tôi theo bản năng sờ soạng tìm con rắn trong túi, nhưng vừa duỗi tay vào lại đụng trúng một bàn tay lành lạnh làm tôi sợ đến mức suýt chút hét ra tiếng.
Tôi quay đầu thì thấy người đàn ông mặc đồ cổ trang kia, anh xấu hổ rút tay về, nhẹ giọng: "Âm long xuất hiện, người Mãn sẽ chết hết, mau đi đi."
Anh đảo mắt nhìn chữ "An" trên bức tranh, sắc mặt tối sầm.
Nếu còn không đi, chỉ sợ không còn cơ hội!
Tôi vội đứng dậy, đang muốn chạy đi thì nghe tiếng kêu của Thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phu-thu-than-bach-vo-cam-ky/3034952/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.