Ngay lúc tôi mang theo con rắn trốn vào góc khuất giữa các vách tường, tộc trưởng mở cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Khi ông ta mở cửa, đám thủ cung đang tụ tập như ngửi thấy mùi gì đó, lập tức ngẩng đầu.
Tộc trưởng quay đầu nhìn lại, thở dài: "Thủ cung càng ngày càng nhiều, chúng ta không thể chậm trễ nữa, nhất định phải đem Thân Nguyệt đến từ đường."
"Xà nhà tôi đã bào xong rồi, ông chỉ cần chuẩn bị tốt nhựa thông, chúng ta liền có thể tạo ra âm long." Giọng trưởng thôn nghe có vẻ mệt mỏi, "Chuyện của mấy trăm năm tốt nhất đừng bị làm rối trong tay chúng ta."
Sau đó tộc trưởng đóng chặt cửa sổ, trong nhà chỉ còn tiếng bát đá va chạm.
Cả người tôi đầy mồ hôi lạnh, thậm chí không còn cảm giác con rắn đang ở trong tay.
Khi thật sự không còn động tĩnh trong căn phòng đó nữa, tôi mới dựa vào tường, cẩn thận rút lui.
Mãi khi chạy đến sân sau của từ đường, nhìn thấy ánh mặt trời, tôi mới dám thở hổn hển, định thần lại.
Mấy lần con rắn quấn lấy cánh tay tôi, vảy rắn cào vào da nhưng tôi không còn sợ hãi như trước.
Tôi buông nó xuống, liếc nhìn về phía giếng cổ, lập tức chạy về nhà.
Có bài học kinh nghiệm của bố, tôi phải bảo mẹ tìm cách đưa bố đi trước rồi mới bỏ chạy được.
Trên đường về, tôi thấy Thân Mai và Thân Lan Lan đang bắt thủ cung.
Thấy tôi, hai người họ liền ôm chai bỏ chạy.
Tôi nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phu-thu-than-bach-vo-cam-ky/3034953/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.