Nghe Thân Hồng Ngọc nói, tay tôi đang đẩy cô ta ra cứng đờ mấy giây.
Tôi rút tay về, nắm chặt lòng bàn tay, vảy rắn đâm sâu vào da thịt đến mức đau đớn.
Nhìn bộ dáng điên cuồng không biết là thật hay giả của Thân Hồng Ngọc, lòng tôi rét lạnh.
Quả nhiên không thể thánh mẫu hơn!
Tôi muốn gọi Thần Thương, nhưng thấy người dân kéo tôi, tôi lại nuốt cái tên ấy lại.
Ngay cả khi muốn tạo ra âm long, bọn họ vẫn phải chuẩn bị một số công đoạn.
Có vẻ Thần Thương không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, tôi vẫn nên đợi đến phòng tối rồi gọi anh.
Những người đó giống như không nghe thấy tôi nói gì.
Có lẽ cũng như trưởng thôn, bọn họ không quan tâm âm long là gì.
Dù sao người chết cũng không phải con gái của họ.
Âm long bàn đỉnh lấp đầy kho gạo.
Xử nữ lương, lợi tông đường...
Chỉ cần được chia hoa hồng, bọn họ đã thấy đủ rồi!
Đâu cần phải quan tâm cô gái ấy là ai, chết thế nào!
Chỉ cần là chuyện nhà người khác, không đụng chạm đến nhà mình thì cần gì phải xen vào!
Tôi bị người dân trói lại, bịt miệng, kéo về từ đường.
Trong đám người, mẹ tôi và mẹ của Thân Hồng Ngọc đứng cùng nhau, cả hai đều tỏ ra buồn bã, la hét: "Sao con lại điên thành thế này!"
Tôi không khỏi cảm thấy rùng mình lần nữa.
Đứng trước của cải, dù là con gái ruột của mình cũng không đáng một xu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phu-thu-than-bach-vo-cam-ky/3034951/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.