Đeo mặt nạ gưỡng khí vào, Tử Ngạn thấy hơi khó thở lúc đầu, rồi dần dần cũng quen, cô vẫn nắm chặt tay hắn. Sau đó, không kịp để hắn chuẩn bị tinh thần, cả người hắn đều chìm vào nước biển mặn chát. Hắn thấy cơ thể mình trôi lơ lửng, cảm giác không cần phải nhìn thấy cái gì, không cần phải để ý xung quanh mà tránh né
Hắn tự do cử động, tự do cựa quậy bơi xung quanh. Tư Du kéo hắn đi theo người thợ lặn kia. Chầm chậm, nhè nhẹ trôi theo dòng nước, Tử Ngạn nhắm mắt như ngủ, nhưng nước vẫn đưa hắn đi. Quãng đời 28 năm của hắn, lần đầu tiên đi lặn, lần đầu tiên biết tự do là cảm giác như thế nào. Đến một bãi rạn san hô đầy màu sắc
Tư Du tròn mắt ngắm nhìn, thật sự rất đẹp, đẹp vô cùng! Nhưng đáng tiếc, hắn không thể nhìn thấy. Thợ lặn ra hiệu với cô rồi rời đi, Tư Du nhìn hắn đắm chìm vào nước biển, rồi lại nhìn vào đám san hô đung đưa kia, có chút tiếc nuối, làm sao đây? Tư Du viết vào lòng bàn tay hắn 3 chữ "Ở yên đây". Nhận được cái gật đầu chắc nịch của hắn, cô buông tay
Cố gắng trườn người bơi thật nhanh về phía bãi san hô, liều mình bẻ một nhánh ngắn. Như vậy, hắn có thể sờ được san hô, chí ít là vậy. Sau đó quay lại, hắn đã biến mất! Tư Du xoay xoay người xung quanh tìm kiếm, hơi thở đã trở nên gấp gáp. Ý nghĩ hắn bị nước biển trôi đi bộc phát, Tư Du liều mình bơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867068/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.