Tức giận, Hồ Nhi sáng sớm hừng hực bước vào Phúc Nhật. Đầu lúc nào cũng ngẩng cao, cô diện một chiếc váy xòe ngắn đúng chất nhí nhảnh. Bao nhiêu ánh mắt hơi ái ngại nhìn cô, không chắc đó là bất kì nhân viên nào trong công ty. Bây giờ nhân viên bọn họ, có thể vài ngày không thể nhìn ra hình người nữa, ai cũng chưa chắc hai ngày có thể được về nhà, nhìn như một đám lang thang ngoài đường, thê thảm vô cùng
Vậy còn người con gái người nồng nàn nước hoa, đeo túi xách hàng hiệu này ở đây là cái gì? Nếu thật sự có nhân viên nào mình đồng da sắc như vậy, có thể hiên ngang bước qua bước lại trên dãy hành lang thì chắc hẳn ngày hôm đó, tổng quản lý vắng mặt. Nếu quản lý Lương có mặt ở đây, hẳn là đã dạy cho cô ta biết cách ăn mặc khi đến công ty, bên cạnh đó, có thể giao thêm một núi công việc cũng nên
Cũng có thể là khách của sếp lớn, nhưng mà, bọn họ hiện tại còn có khách hàng sao? Tất cả nguồn lực và tiền vốn đều đầu tư vào thị trường Hàn Quốc bên kia rồi, một tổ phụ trách được cử sang đó chuyên cập nhật tình hình cho trụ sở chính, bọn họ còn có thời gian rảnh rỗi? Đúng là không ai rảnh rỗi đến nỗi nhìn rồi phán đoán một người nên nhanh chóng quay lại công việc
- BUÔNG TÔI RA! MẤY NGƯỜI ĐIẾC HẢ? MẤY NGƯỜI BẮT LẦM NGƯỜI RỒI! - người đàn ông nhảy lên rồi vẫn không thoát khỏi vòng tay của đám người mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867069/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.