Khóc đủ rồi, khóc đến mức kiệt sức, Lâm Khiết Vy ngửa mặt nhìn trần nhà, lại bắt đầu phát sầu vì một tỷ không trăm năm mươi triệu.
Còn hai ngày nữa là đến kỳ hạn bệnh viện cho, lại không có tiền, em trai sẽ bị đuổi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, như vậy chẳng khác nào chặt đứt con đường sống của cậu ta.
Cô còn biện pháp nào đây? Ai còn có thể cho cô một tỷ không trăm năm mươi triệu?
Chẳng lẽ đồng ý với điều kiện của Tạ Nguyên Thần, ngủ với anh ta một lần, đổi lấy một tỷ không trăm năm mươi triệu? Haiz... Không! Cô không làm được!
Nghĩ tới gương mặt của Tạ Nguyên Thần, cô đã buồn nôn.
Nhất định còn có biện pháp khác, nhất định, cô không thề nồi giận, cô cần phải suy nghĩ cần thận.
Một đêm này Lâm Khiết Vy gần như mất ngủ, trần trọc, vẫn nghĩ chuyện làm thế nào mới có tiền.
Mà Mạc Lâm Kiêu ở bên cạnh cũng gần như một đêm không ngù, anh nhốt mình trong phòng ngủ, phát hiện tà hỏa lan tràn, khó chịu gần như sắp nổ mạnh, anh chỉ có thể tắm nước lạnh hai lần, sau đó ngồi thiền trên đất, vận công, niệm Tâm Kinh.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì tối qua không ngủ đù, khi Lâm Khiết Vy mở to mắt, phát hiện đã sắp muộn rồi. Cô vội vàng rửa mặt, tùy tiện mặc một bộ đồ vào, nhanh như chớp đi xuống lầu, chi kịp chào hỏi bác Trần một tiếng, liền bảo lái xe ngày hôm qua đưa cô đi xuất phát. Từ lúc cô chạy ra khỏi phòng ngủ đến lúc ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790003/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.