Lâm Khiết Vy cảm nhận được Mạc Lâm Kiêu lập tức trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, tuy lúc trước thái độ của anh đối với cô cũng không phải quá tốt, nhưng còn chưa đến mức khinh bỉ như thế. Cảm giác bị nhục nhã tràn ngập trong lòng, ánh mắt vô tình của anh khiến cô cảm thấy mình rất ti tiện, trong giây phút này cô rất muốn chạy mất dép, nhưng vì tính mạng của em trai, cô quyết không cho phép mình yếu ớt mẫn cảm như thế. Cuối cùng Lâm Khiết Vy không cười nổi, giọng nói hơi phát run: "Không cần nhiều như vậy, một tỷ không trăm năm mươi triệu là đủ rồi. Anh Kiêu cần tôi làm gì tôi đều có thể thỏa mãn anh?" Trong biểu cảm thê thảm tràn ngập sợ hãi và ấm ức, nhưng cô luôn cố gắng kiềm chế mình, nhưng hai chân hơi run run của cô đã bản đứng cô, có thể thấy lúc này cô khẩn trương sợ hãi cỡ nào! Mạc Lâm Kiêu dựa vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân, lộ ra đôi chân dài. Lâm Khiết Vy sợ tới mức không dám nhìn anh, chỉ có thể cúi đầu nhìn mặt đất. "Nhảy thoát y cho tôi, cởi hết, không để lại một thứ gì!" Lâm Khiết Vy kinh hãi đột nhiên nhìn Mạc Lâm Kiêu, sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh, cô thấy được trêu tức và khinh thường trong mắt anh. Đôi mắt đó quen thuộc như vậy, giống như quần chúng lạnh lùng ở trên khán đài xem xiếc, nhìn thằng hề đóng vai hề trên sân khấu, đổi lấy tiếng cười của quần chúng. Lúc này ở trong mắt anh, cô giống như một vai hề! Mạc Lâm Kiêu híp mắt, hạ giọng, nhẹ nhàng chậm chạp hỏi: "Sao thế? Không cần tiền nữa hả?" Môi Lâm Khiết Vy hơi run nhè nhẹ, trong lòng đấu tranh dữ dội, tim đập rất nhanh, đại não trống rỗng, não đau muốn chết. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? "Lại không nhảy, tôi sẽ không có phần hưng trí này, cô muốn đòi tiền từ chỗ tôi, thì khỏi phải nghĩ rồi." Lâm Khiết Vy nghiến răng, đứng dậy: “Tôi nhảy!" Mạc Lâm Kiêu dùng tay ra hiệu mời, ý bảo cô có thể bắt đầu. Lâm Khiết Vy chậm rãi đi tới không gian trước bàn trà, vừa khẩn trương vừa thẹn thùng hít thở sâu, im lặng gần nửa phút mới chậm rãi cứng ngắc đong đưa cánh tay, mất tự nhiên vặn vẹo cơ thể. Mà Mạc Lâm Kiêu giống như ông lớn, thản nhiên ung dung nhìn cô. Bàn tay của Lâm Khiết Vy chạm vào cúc áo đồ ngủ ở nhà, cởi cúc áo đầu tiên, sau đó gian nan cởi cái thứ hai. Lúc cô run rẩy cởi cúc áo thứ ba, đã có thể thấy được nội y màu trắng ở bên trong, đó là đồ chuyên mặc khi đi ngủ, một tầng vải dệt co dãn mỏng nhạt tạo thành, hoàn toàn dán sát vào da. . Tiên Hiệp Hay Đôi mắt trong veo của Mạc Lâm Kiêu hơi nheo lại, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: "Nhanh lên!" Lâm Khiết Vy cố gắng kìm nén nước mắt ấm ức, kìm nén nước mắt trở về, cởi tất cả các áo ra, sau đó không tình nguyện cởi áo, chiếc áo rơi xuống thảm trải sàn. Cô không dám nhìn vẻ mặt của anh, cô sợ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của anh, cô sẽ lập tức chạy trốn. Gương mặt trắng như bạch ngọc hết trắng rồi lại đỏ. Mạc Lâm Kiêu đặt tay trên đùi, tay không tự chủ được nắm chặt lại, thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Giọng nói của Mạc Lâm Kiêu khàn khàn: "Tiếp tục." Lâm Khiết Vy cắn môi, chậm rãi cởi cái quần rộng rãi, lộ ra chiếc quần lót hơi màu trắng cũng rất mỏng. Cánh tay của Lâm Khiết Vy đang run, cô rất muốn vươn tay bảo vệ trên dưới. Đã sắp không thể thở, răng gần như cắn rách môi, cố gắng kìm nén cảm xúc sắp tan vỡ của mình. Mạc Lâm Kiêu cảm thấy trong hơi thở của mình như cất dấu phẫn nộ, đan điền bắt đầu nóng lên, cố ý dùng giọng điệu ngả ngớn nói: "Tiền ở chỗ này, tiếp tục đi." Khi Lâm Khiết Vy cởi áo lót, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Khi cô run rầy lầy bầy vô cùng gian nan cởi áo lót, nhắm chặt hai mắt lại, cả người đều đã run rẩy thành cái sàng. Mạc Lâm Kiêu có vẻ như trấn định nhìn cô hoàn toàn là bày ra, anh hít sâu một hơi. Đúng là làn da như ngọc bích, xinh đẹp tươi mọng! Trong lòng không nhịn được khen một câu, béo mà không ngấy kiều diễm ướt át! Cô nhìn có vẻ vô cùng bực tức, nước mắt tuôn ra như suối, đồ rào rào không ngừng. Trong lòng Lâm Khiết Vy không ngừng nói với mình, không sao, chuyện này không tính là gì, chỉ cần có thể cứu em trai, cởi quần áo mà thôi, có tính là gì. Nghĩ như vậy, vừa chảy nước mắt vừa dằn lòng khẽ cắn môi, bàn tay vươn về phía quần lót dán sát trên da. Cô đang định kéo xuống hoàn toàn, thì nghe Mạc Lâm Kiêu quát một tiếng. "Dừng lại!" Tay Lâm Khiết Vy dừng lại, đôi mắt mơ hồ đẫm lệ, đã không thấy rõ vẻ mặt hiện giờ của Mạc Lâm Kiêu. Mạc Lâm Kiêu đứng bật dậy, vẻ mặt rất bất ngờ: "Cô đây mà gọi là khiêu vũ sao? Cô nhảy quá khó coi rồi! Chậm rì rì, cô cho rằng da cô rất dep mắt sao? Cô quá coi trọng chính cô rồi! Tất cả phụ nữ đều như nhau, cô lại không thể hơn người khác thêm một bộ phận! Cô đừng xoay vặn cơ thể nữa, khiến tôi cảm thấy ghê tởm!" "Anh Kiêu..." “Tôi vô cùng bất mãn, cho nên số tiền này cô không lấy đi được." Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nói xong, lập tức xé chi phiếu thành mảnh nhỏ, ném lên mặt Lâm Khiết Vy. Lâm Khiết Vy hơi lung lay, đầu óc ong ong, có cảm giác như bị trêu chọc một cách tàn nhẫn. Cô bị trêu chọc cũng không sao cả, nhưng tiền phải cho cô! Cô thật sự không thể chậm trễ, cũng nhất định phải mau chóng lấy được tiền! Lâm Khiết Vy ngăn Mạc Lâm Kiêu lại, sốt ruột nói: "Anh Kiêu, tôi đã cố gắng hoàn thành yêu cầu của anh, bởi vì lúc trước tôi chưa từng học khiêu vũ, cho nên trình độ nhảy chỉ như vậy thôi. Mà tôi đã cố hết sức rồi. Cầu xin anh, có thể cho tôi mượn một tỷ không trăm năm mươi triệu được không? Tôi chỉ cần một tỷ không trăm năm mươi triệu thôi!" Mạc Lâm Kiêu khinh thường nhìn cô một cái: "Cô Vy đúng là có bản lĩnh, cô quen nhiều nhân vật lớn như thế, có thể lấy từ chỗ bọn họ mà, tôi nghĩ chỉ cần cô cố gắng như bây giờ, bọn họ nhất định sẽ vui lòng giúp cô.” Ví dụ như tên họ Hạ, hay là Mạc Lâm Dương, bọn họ không thiếu một tỷ không trăm năm mươi triệu. Sau khi nói xong, Mạc Lâm Kiêu đẩy Lâm Khiết Vy ra, đi vào phòng ngủ. Lúc này Lâm Khiết Vy sốt ruột tới mức căn bản chẳng quan tâm bộ dạng của mình, vội vàng đuổi theo gọi: “Anh Kiêu! Tôi không có biện pháp nào nữa rồi! Tôi không còn ai để cầu xin nữa, mong anh thương xót, cho tôi mượn một tỷ không trăm năm mươi triệu đi!" Mạc Lâm Kiêu đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô nói: “Cho cô nửa phút, nếu không rời khỏi phòng tôi, tôi sẽ bảo vệ sĩ đuổi cô ra ngoài." Sau khi nói xong Mạc Lâm Kiêu đi vào phòng ngủ, đóng mạnh cửa lại. Lâm Khiết Vy hơi run rẩy một lát, mới biết tối nay Mạc Lâm Kiêu chơi cô, ngay từ đầu anh đã không định giúp cô, anh chỉ muốn giẫm lên lòng tự trọng của cô. Nghĩ tới vệ sĩ sắp đến, cô quần áo không chỉnh tề bị người ta nhìn thấy, cô vừa khóc vừa nhặt quần áo ở nhà lên, chật vật mặc vào, che mặt chạy ra ngoài. Trở lại phòng mình, Lâm Khiết Vy nằm sấp trong chăn khóc to. Tức giận dùng lực đánh vào đệm, trong lòng mắng Mạc Lâm Kiêu một ngàn lần. Khốn nạn thằng khốn! Người xấu bụng dạ độc ác! Nhà tư bản lãnh khốc vô tình! Nếu có cơ hội, cô nhất định phải giẫm anh dưới chân, giẫm nát gương mặt tuấn tú hai nước hai dân của anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]