Lâm Khiết Vy cảm nhận được Mạc Lâm Kiêu lập tức trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, tuy lúc trước thái độ của anh đối với cô cũng không phải quá tốt, nhưng còn chưa đến mức khinh bỉ như thế. Cảm giác bị nhục nhã tràn ngập trong lòng, ánh mắt vô tình của anh khiến cô cảm thấy mình rất ti tiện, trong giây phút này cô rất muốn chạy mất dép, nhưng vì tính mạng của em trai, cô quyết không cho phép mình yếu ớt mẫn cảm như thế.
Cuối cùng Lâm Khiết Vy không cười nổi, giọng nói hơi phát run: "Không cần nhiều như vậy, một tỷ không trăm năm mươi triệu là đủ rồi. Anh Kiêu cần tôi làm gì tôi đều có thể thỏa mãn anh?"
Trong biểu cảm thê thảm tràn ngập sợ hãi và ấm ức, nhưng cô luôn cố gắng kiềm chế mình, nhưng hai chân hơi run run của cô đã bản đứng cô, có thể thấy lúc này cô khẩn trương sợ hãi cỡ nào!
Mạc Lâm Kiêu dựa vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân, lộ ra đôi chân dài. Lâm Khiết Vy sợ tới mức không dám nhìn anh, chỉ có thể cúi đầu nhìn mặt đất.
"Nhảy thoát y cho tôi, cởi hết, không để lại một thứ gì!"
Lâm Khiết Vy kinh hãi đột nhiên nhìn Mạc Lâm Kiêu, sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh, cô thấy được trêu tức và khinh thường trong mắt anh.
Đôi mắt đó quen thuộc như vậy, giống như quần chúng lạnh lùng ở trên
khán đài xem xiếc, nhìn thằng hề đóng vai hề trên sân khấu, đổi lấy tiếng cười của quần chúng.
Lúc này ở trong mắt anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790002/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.