Chương trước
Chương sau
Lúc Diệp Vãn Từ trở lại tòa soạn tâm tình trầm xuống lạ thường, ngay cả ông trời dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của cô, khi cô vừa bước vào cửa lớn, tiếng sét rạch trời theo đó vang lên, mưa to như hạt đậu trút xuống điên cuồng.

Cô làm việc tan tầm về muộn, ngồi ngốc ở bàn mãi chưa đi.

Quay đầu phát hiện văn phòng của Mục chủ biên đèn còn bật, Diệp Vãn Từ không biết anh ta đã đi chưa, chuẩn bị đi vào kiểm tra một chút, nếu không có người cô sẽ tắt đi.

Cô vừa đi tới cửa, tay đặt ở then chốt, nghe thấy tiếng anh ta gọi điện thoại

"Tôi sắp xếp tốt, anh yên tâm."

"Được, tôi biết."

"Ngài có thể có linh cảm tôi cũng rất vui mừng."

"Được, ngài nắm chắc là được, không gặp vấn đề gì là tốt"

"Được, như vậy, gặp lại sau"

Diệp Vãn Từ đã biết anh ta ở bên trong thì không định đi vào, cô thu tay lại chuẩn bị rời đi, Mục Tắc liền mở cửa.

Anh ta treo áo khoác tây trang ở khuỷu tay, trong tay còn cầm túi công văn, nhìn dáng vẻ là biết chuẩn bị về nhà.

Mục Tắc thấy cô, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, "Sao cô lại ở đây?"

"À, em trở về làm nốt một chút việc, nhưng bên ngoài đột nhiên trời mưa, chuẩn bị chờ mưa nhỏ lại mới về." Diệp Vãn Từ nói xong lại giải thích "Em nghĩ bên trong không có ai, định vào tắt đèn."

Mục Tắc đẩy đẩy mắt kính nói: "Đi thôi."

"Hả?"

"Tôi đưa cô về nhà."

"Dạ? Không cần không cần." Diệp Vãn Từ cuống quít xua tay nói, "Mưa nhỏ lại rồi, em tự về được"

"Tôi ở dưới lầu chờ cô." Mục Tắc nói xong đi mất, chỉ chừa cho cô một bóng lưng.

Diệp Vãn Từ thấy Mục Tắc biến mất ở cửa đành phải thu dọn tắt đèn đi ra.

Cô thực sự không nghĩ tới chủ biên luôn luôn ít khi nói cười, bỗng dưng lại nguyện ý cho mình đi nhờ một đoạn.

Mục Tắc lái xe là một chiếc Cadillac màu đen, không cần biết là bên ngoài hay mặt trong đều sạch sẽ như mới.

Diệp Vãn Từ đứng ở cửa xe có chút do dự.

Mục Tắc nhìn đến cô đang dong dong dài dài chưa lên, giơ tay, ngón trỏ gõ gõ tay lái hai cái.

"Ngẩn người làm gì? Đi lên." Mở miệng là ngữ khí nghiêm khắc như trao đổi công việc.

"À, được." Diệp Vãn Từ từ trong túi móc ra hai tờ khăn giấy lót phía dưới ghế phụ, sau đó mới thật cẩn thận mà ngồi.

Mục Tắc cúi đầu nhìn động tác của cô, tự nhiên thấy được đôi giày vải dính đầy tro bụi trên chân cô.

"Hôm nay đi đến chỗ Phó tiên sinh, đường núi gập ghềnh, không cẩn thận vấp ngã một chút, nên người hơi bẩn." Diệp Vãn Từ đặt ba lô ở trên đùi, nắm dây đeo, hơi ngượng ngùng giải thích.

Mục Tắc lúc này mới nhìn đến quần jean chỗ đầu gối xước hỏng một ít, Diệp Vãn Từ bị anh ta nhìn có chút e lệ, lại không dám trực tiếp che lại, vì thế giả bộ tùy ý mà đem tay đặt trên đầu gối.

Mục Tắc thu hồi ánh mắt khởi động xe nói: "Tôi còn tưởng rằng đây là các người tuổi trẻ cố ý mặc loại quần jean rách phổ biến."

Diệp Vãn Từ hô hấp cứng lại, trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt không biến sắc mà vỗ mông ngựa "Mục chủ biên, sếp cũng còn rất trẻ đó nha."

Mục Tắc từ mặt sau mắt kính tơ vàng nhàn nhạt mà tà liếc mắt một cái: "Phải không?"

Để gia tăng tính thuyết phục, Diệp Vãn Từ dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, đàn ông 30 như một cành hoa, sếp năm nay mới 36 tuổi, thuộc dạng tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Mục Tắc khóe miệng gợi lên một độ cong, chẳng qua nụ cười này ở trong mắt Diệp Vãn Từ chung quy cảm thấy không có ý tốt.

"Ừm? Lúc trước tôi không nhớ rõ là ai vừa tới đi làm không đến một tuần, cùng tôi trao đổi công việc ra liền hùa vào với Lý Thần oán giận nói tôi là cẩu nam nhân sao lại ác như thế?"

Nghe được lời này, Diệp Vãn Từ chấn động, buột miệng thốt ra, "Sếp, sếp nghe thấy!"

Nói xong cô liền hận cái miệng của mình, vội vàng giải thích: "Sếp nhất định là nghe lầm, em nói là sếp người đàn ông này sao có thể đẹp trai đến thế! Đặc biệt là lúc tức giận, càng có mị lực!"

"Phải không?" Mục Tắc nói mặt xụ xuống, Diệp Vãn Từ ở bên cạnh sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, ngồi thẳng tắp đoan chính, giống học sinh tiểu học.

Trạng thái này vẫn suy trì tới lúc về đến nhà cô.

Có điều xe dừng lại, Mục Tắc lại không mở khóa cửa, cô nhấc mí mắt trộm nhìn anh ta một cái mềm mỏng mà nói: "Mục chủ biên... em đến nhà rồi."

"Ừ, tôi biết. Có một chuyện tôi muốn nói với cô."

Đó, quả nhiên vẫn là muốn nói, cho nên hôm nay anh ta đưa cô đi một đoạn đường là sự nhân văn cuối cùng của lương tâm sao?

Diệp Vãn Từ càng thêm bất an, thấp thỏm mở đầu: "Mục chủ biên, em hôm nay... Về việc ký tên không làm tốt, sếp có thể thay thứ cho em lần này..."

"Không sao."

"Hả?" Diệp Vãn Từ cho rằng lỗ tai mình xuất hiện ảo giác.

"Tôi muốn nói chuyện khác."

"Sếp nói, sếp cứ nói."

"Phó Cảnh Triều đối với tòa soạn của chúng ta quan trọng bao nhiêu cô chắc hẳn đã biết."

"Em biết."

"Nhưng năm nay anh ta hợp đồng đến hạn, có muốn cùng chúng ta gia hạn không còn chưa nắm chắc."

"Có điều đôi mắt anh ta bị thương, khi nào tốt mới là vấn đề?"

"Cái này tôi biết, tôi bằng lòng chờ, xem như hạng mục đầu tư lâu dài, hơn nữa dù vậy, cũng có tòa soạn khác nhìn anh ta chằm chằm."

"Vậy... Sếp nói cái này với em là có ý gì đây?"

"Công việc của cô đã mắc sai lầm lớn như vậy, thời gian thử việc khẳng định là không qua được, nhưng tôi có thể tha thứ, chẳng qua, tôi có điều kiện."

"Sếp nói đi." Nghe được bản thân vẫn có hy vọng, Diệp Vãn Từ ngày lập tức xốc lại tinh thần.

"Bảo mẫu theo giờ lúc trước của Phó Cảnh Triều có việc gấp từ chức, bây giờ chốc lát chưa thể tìm được người thích hợp, cô qua đó một thời gian đi"

"Cái gì?"

"Cô không muốn?"

"Đây không phải vấn đề có muốn hay không." Diệp Vãn Từ nhăn mặt "Còn công việc của em tính sao bây giờ?"

"Cô một tuần đến hai lần là được, tính là cô đi công tác. Thật ra chủ yếu chỉ đưa một ít đồ dùng sinh hoạt, cô cũng biết đó, nơi anh ta ở quá khó tìm."

Diệp Vãn Từ vốn dĩ cũng rất muốn đi tới nhà Phó Cảnh Triều, cô muốn tiếp cận anh ta, ý đồ tìm hiểu quan hệ giữa anh ta và Phó Trầm Trú.

Cho tới bây giờ cô vẫn nghĩ anh ta là Phó Trầm Trú, nếu có biện pháp cô muốn đánh thức ký ức của anh ta.

Chỉ là chuyến đi hôm nay, trong lòng cô có hơi khiếp đảm.

Người đàn ông này so với Trầm Ngày của cô khác quá nhiều.

Phó Trầm Trú cười rộ lên như ánh mặt trời, có vụn tóc mái nhỏ che ở trán, cho người ta một loại cảm giác rất ôn nhu. Cô vẫn luôn biết là anh đẹp, nhưng cảm giác anh cho cô tương đối ôn hòa, giống được tắm mình trong gió xuân.

Ngược lại Phó Cảnh Triều người đàn ông này càng thích đem tóc mái toàn bộ vuốt đến đỉnh đầu, khoe ra cái trán no đủ, đem ngũ quan sắc sảo lộ ra hết. Hơn nữa vẻ mặt của anh ta vẫn luôn rất hờ hững, khi nhìn người ánh mắt tràn ngập vẻ xem xét, vì thế công kích cảm xúc.

Nhưng khi anh ta nhắm mắt lại không nói lời nào sẽ cho người ta cảm giác linh hoạt kỳ ảo vắng vẻ.

Rõ ràng là một khuôn mặt, khí chất lại có thể khác biệt tới vậy.

Diệp Vãn Từ nghĩ trăm lần cũng không ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cuối cùng vẫn đồng ý, hiện tại công việc này đối với mình rất quan trọng, kể cả là vì Phó Trầm Trú hay vì bản thân, cô đều không có lý do từ chối.

"Nhưng nói lại, em đi được sao? Phó tiên sinh đồng ý sao?"

"Yên tâm đi, khẳng định không thành vấn đề." Mục Tắc vỗ bả vai cô nói, "Cô có thể mượn cơ hội này thuyết phục anh ta cùng chúng ta gia hạn hợp đồng, đến lúc đó tôi có thể trực tiếp chuyển cô thành chính thức, không cần qua ba tháng thực tập."

Chuyển chính thức, dụ hoặc quá lớn, tiền lương gấp bội, phúc lợi gấp bội, còn có các loại tiền trợ cấp, Diệp Vãn Từ lập tức liền tỏ thái độ.

"Mục chủ biên, em nhất định không phụ kỳ vọng của sếp, nỗ lực thuyết phục!"

"Làm cho tốt."

"Vâng!" Diệp Vãn Từ dùng sức gật đầu.

Khi Diệp Vãn Từ xuống xe cẩn thận cuốn lại chỗ khăn giấy giẫm dưới chân, lại lau chỗ mình ngồi kỹ càng, sau đó mới đóng cửa xe cảm ơn Mục Tắc:

"Cảm ơn Mục chủ biên."

Mục Tắc gật đầu, đối với hành vi này của cô hơi lau mắt mà nhìn, lúc cô xoay người rời đi lại thấy được khuỷu tay cô trầy xước một khoảng lớn, còn có máu rơm rớm.

Muốn nói lại cảm thấy không cần thiết, vì thế đóng cửa sổ xe quay đầu trở về.

Về đến nhà, Diệp Vãn Từ cởi quần áo bẩn trên người ra, chuẩn bị vào phòng vệ sinh tắm rửa. Nghĩ đến chính mình về sau khả năng sẽ thường xuyên gặp loại tình huống này, vì thế muốn để sẵn ở văn phòng một bộ quần áo, lỡ về sau lại không cẩn thận chật vật cũng không đến mức không có quần áo để thay.

Cô vừa vào phòng vệ sinh, nghe được thông báo WeChat vang lên, móc điện thoại ra, ném quần áo vào máy giặt

"Khuỷu tay cô mặt sau trầy da, nhớ sát trùng."

Là Mục Tắc nhắn đến, không nghĩ tới hung dữ như anh ta còn quan tâm người khác, Diệp Vãn Từ bĩu môi, ngược lại nghĩ đến mình có cơ hội chuyển chính thức, vì thế tâm tình vô cùng tốt tìm nhãn dán trả lời: "Cảm ơn chủ biên đại nhân quan tâm, em về sau nhất định càng thêm nỗ lực làm việc."

Mục Tắc về đến nhà đỗ xe xong, móc di động ra click mở tin nhắn mới.

Một tên xấu xí bò ngã trên mặt đất, bộ dạng cảm tạ dập đầu, phía dưới là tin Diệp Vãn Từ trả lời.

Bản mặt sưng lên ngàn năm của anh ta hơi dịu xuống một chút, nhưng cũng chỉ là độ cong rất nhỏ.

Cất di động đi, không trả lời, lại nghĩ đến mình đưa cô đến bên người Phó Cảnh Triều, không biết làm như vậy có tốt không.

Người khác cũng không biết, chỉ là anh và Phó Cảnh Triều qua lại nhiều năm như vậy, biết rõ bên dưới lớp da mỹ lệ của anh ta là một linh hồn điên cuồng đến tột cùng.

Một khi đánh vỡ nội tâm anh ta giam cầm, sẽ là cục diện rất khó xử lý.

Ví dụ như vụ tai nạn xe cộ hai năm trước kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.