Lúc Diệp Vãn Từ trở lại tòa soạn tâm tình trầm xuống lạ thường, ngay cả ông trời dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của cô, khi cô vừa bước vào cửa lớn, tiếng sét rạch trời theo đó vang lên, mưa to như hạt đậu trút xuống điên cuồng.
Cô làm việc tan tầm về muộn, ngồi ngốc ở bàn mãi chưa đi.
Quay đầu phát hiện văn phòng của Mục chủ biên đèn còn bật, Diệp Vãn Từ không biết anh ta đã đi chưa, chuẩn bị đi vào kiểm tra một chút, nếu không có người cô sẽ tắt đi.
Cô vừa đi tới cửa, tay đặt ở then chốt, nghe thấy tiếng anh ta gọi điện thoại
"Tôi sắp xếp tốt, anh yên tâm."
"Được, tôi biết."
"Ngài có thể có linh cảm tôi cũng rất vui mừng."
"Được, ngài nắm chắc là được, không gặp vấn đề gì là tốt"
"Được, như vậy, gặp lại sau"
Diệp Vãn Từ đã biết anh ta ở bên trong thì không định đi vào, cô thu tay lại chuẩn bị rời đi, Mục Tắc liền mở cửa.
Anh ta treo áo khoác tây trang ở khuỷu tay, trong tay còn cầm túi công văn, nhìn dáng vẻ là biết chuẩn bị về nhà.
Mục Tắc thấy cô, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, "Sao cô lại ở đây?"
"À, em trở về làm nốt một chút việc, nhưng bên ngoài đột nhiên trời mưa, chuẩn bị chờ mưa nhỏ lại mới về." Diệp Vãn Từ nói xong lại giải thích "Em nghĩ bên trong không có ai, định vào tắt đèn."
Mục Tắc đẩy đẩy mắt kính nói: "Đi thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-nhan-cach-khac-cua-anh/2910059/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.