- Tại sao tôi không thể ở đây? Dương Mịch phu nhân?
..
Lạc Phàm ngơ người nhìn biểu cảm né tránh của bà rồi liền quay đầu lại phía sau..
Một cậu trai trẻ vóc dáng vô cùng cao ráo khoác lên trên người bộ vest đen sang trọng. Khuôn mặt có nhiều nét rất giống người nước ngoài. Đôi mắt vừa đanh thép vừa lạnh lùng đẹp đến hút hồn người nhìn. Nhan sắc thật sự chả thua kém gì Hứa Diệp Phong! Gương mặt chỉ có thể dùng hai từ "xuất sắc" để miêu tả..
Lạc Phàm đơ cứng người. Cô nhìn anh chớp chớp mắt rồi lắp bắp miệng hỏi:
- Anh.. hình như chúng ta đã gặp.. ở đâu rồi nhỉ?!
Kha Hạo cười nửa miệng. Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô rồi cúi sát người xuống nói:
- Em đoán xem? Chúng ta không gặp nhau.. bao lâu rồi.. nhỉ?
Trong vô thức, Lạc Phàm nhanh như chớp lùi về phía sau giữ khoảng cách. Kha Hạo thở phào một hơi rồi kéo tay cô đứng phía sau lưng mình..
- Cô gái này là của tôi! Phu nhân đây chắc cũng không muốn thảm kịch 4 năm trước tái diễn một lần nữa đâu nhỉ?
Sắc thái uy nghiêm lúc trước của Dương Mịch bỗng thoắt chốc sụp đổ. Khoé mắt cay cay. Bà gật gật rồi ngước đầu lên lườm lạnh lùng:
- Được. Nếu cô gái này là người của cậu. Tôi sẽ không truy cứu nữa.. Thù hận đối với chúng ta lúc trước.. vô nghĩa!
Vừa dứt lời, Dương Mịch vội vàng vượt mặt đi khỏi. Nụ cười tà độc hiện rõ trên đôi môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939369/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.