- Anh đi từ từ thôi. Em thật sự đi không kịp!
Diệp Phong đứng khựng lại rồi đột nhiên quay phắt lưng ra phía sau im rồi lặng nhìn chằm chằm cô.
Lạc Phàm cảm giác vừa ngượng ngùng vừa vui mừng liền lắp bắp hỏi:
- Anh.. đừng nói là anh đang ghen đấy nhé?
- Ừ. Tôi ghen đấy! - Diệp Phong ép sát người vào cô nói to.
Biểu cảm ghen tuông con nít của anh làm cô đỏ cả mặt. Cúi nhẹ đầu xuống đất, Lạc Phàm hỏi tiếp:
- Sao.. sao anh lại biết em ở đó mà tìm?
Diệp Phong đưa tay đút vào túi rồi cô với vẻ mặt không hài lòng..
- Đó là chuyện của tôi. Còn vợ tôi thì giỏi rồi! Chỉ không trông chừng một chút là chạy tọt đi mất?
Lạc Phàm xấu hổ. Tim cô đập loạn cả lên. Chừng 10 giây lấy lại bình tĩnh, cô mới đáp tiếp:
- Chúng.. chúng ta đã cưới nhau đâu?
- Không cưới thì sau này sẽ cưới! Hay là chị muốn thịt tôi xong rồi bỏ chạy?
Diệp Phong nói với giọng điệu dứt khoát vô cùng. Biểu cảm nghiêm túc của anh bây giờ thật sự đáng yêu không tả nổi..
- Trước giờ chỉ toàn là anh "thịt"! Đừng có mà vu khống em như thế!
Diệp Phong nghe vậy đột nhiên cúi sát mặt xuống cắn nhẹ bên má phúng phính của cô "phập" rồi bỗng chuyển hướng sang tai Lạc Phàm nói chậm rãi:
- Có..muốn.. thử cảm giác.. "thịt" anh không?
Hai bên má đỏ bừng như quả cà chín. Bất giác cô đưa tay đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939368/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.