Ngay khuya hôm đó, Cao Dương Mịch đột ngột bay trở về Anh Quốc nhưng lại không hề nói tiếng nào với Tuyết Nhã. Trước khi đi, bà luôn miệng căn dặn cẩn thận từ người hầu đến lẫn vệ sĩ trong nhà về chuyện gì đó. Xong xuôi hết, bà mới yên tâm rời cửa..
*Cạch---* (Tiếng mở cửa)
Một cô hầu gái trẻ tuổi nhẹ nhàng mở cửa đi vào phòng. Đẩy một chiếc xe nhỏ đầy thức ăn thịnh soạn lên bàn rồi cúi người tôn kính nói:
- Tiểu thư. Mời dùng bữa sáng..
..
Hai bên mắt Tuyết Nhã sưng húp cả lên. Đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng vô cảm lườm nhẹ sang cô hầu hỏi:
- Phu nhân đâu!?
Gương mặt cô gái bỗng tái xanh. Khuôn miệng chỉ biết lắp bắp trả lời:
- Phu.. phu nhân đã về Anh Quốc rồi ạ..
Tuyết Nhã nghe vậy mà tức điếng người quát to lên:
- Vô dụng! Chỉ toàn một lũ vô tích sự! Chết tiệt!!
...
Im lặng một hồi để giữ bình tĩnh. Cô bỗng đứng lên đi về phía tủ quần áo rồi lườm cô hầu gái quát:
- Tao muốn thay quần áo. Mày còn không mau cútt ra?!!
Bàn tay cô gái kia run lên bần bật vì sợ. Cô không dám nhìn lên mà chỉ biết cúi đầu trả lời:
- Th.. thưa tiểu thư.. Phu.. nhân bảo..
- Bảo gì?! Nói nhanh rồi cút!!
- Bảo.. cấm túc tiểu thư 1.. 1 tuần..
- Cái gì?!! Mẹ kiếp!! Bà ta dám?
Tuyết Nhã không kìm được cơn thịnh nộ mà hét lên điên cuồng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939367/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.