Cũng đã gần 10 phút kể từ khi cất cánh..
Lạc Phàm mắt nhắm mắt mở nhìn về ghế trước rồi đột nhiên ngả đầu vào tấm kính cửa sổ bên phải. Diệp Phong ngồi bên cạnh thấy vậy liền nhanh tay đẩy nhẹ một bên má của cô vào lòng.. chỉ vì sợ cô bị va đập vào đầu thôi đấy!
Còn Lạc Phàm, có lẽ cô đã hoàn toàn kiệt sức nên cũng chẳng hay biết chuyện gì. Cô ngủ say như chết. Cơ thể ấm áp của anh ôm chặt cô vào lòng để sưởi, bàn tay dịu dàng xoa xoa mái tóc đen mềm. Bất giác, Lạc Phàm dùi mặt vào người anh ngửi ngửi rồi cười thoả mãn. Trong vô thức, khoé môi anh cũng nở nhẹ một nụ cười tựa như gió mùa thu. Đến cả từng đợt gió lạnh lẽo bên ngoài cũng chẳng thể "xâm nhập" vào lớp da mỏng của cả hai. Nó quá ấm áp!
....
Sau một lúc lâu như thế, trực thăng bay chậm lại rồi nhẹ nhàng đáp xuống một khu đất trống rộng rãi. Nhìn về phía trước, một chiếc xe màu đen đặt chiếc logo nhỏ ở góc cửa ghi "Victory Hotel" trông vô cùng sang trọng đã chờ sẵn từ lúc nào. Diệp Phong đỡ Lạc Phàm ngồi dậy rồi dịu dàng bế cô vào trong xe. Cái động cơ "quái vật" kia cũng cất cánh đi khỏi..
Khoảng 5 phút sau đó, chiếc xe dừng lại ở một khách sạn quốc tế vô cùng hào nhoáng và sang trọng. Một kẻ bình thường thì có làm việc cả đời cũng chưa chắc đủ tiền trả nổi một đêm thuê phòng ở đây. Huống chi là phòng Vip duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939365/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.