Một toà lâu đài sang trọng ở giữa đất trời Tam Á. Từ những góc vườn đến cả những tảng đá cảnh cũng đều hoàn mĩ như tiên cảnh. Chỉ tiếc một chuyện.. nó không hề có linh hồn..
Không gian ở đây lúc nào cũng như vậy, âm u, ảm đạm và vô cùng lạnh lẽo. Thật giống với chủ nhân của nó..
Tiếng cười đối với nơi này từ bao giờ đã trở nên quá hiếm hoi, thậm chí là lạ lẫm.
- Dì Hà? Sao dì lại làm những việc đấy nữa thế? Có cần gì dì cứ bảo hầu nhân, họ sẽ thay dì làm cơ mà?
Tiểu Minh vừa lê bước đôi chân nặng trĩu của mình xuống từng bậc thang vừa dịu giọng nói. Đâu đó trên gương mặt ấy, sự cô đơn lúc nào cũng thoắt ẩn thoẳt hiện, khi có khi không; khó đoán..
Người đàn bà được anh nhắc tới trông có vẻ cũng đã tầm 60 tuổi. Bà lom khom, rồi lại co người dọn dẹp lại căn bếp của mình. Công việc này vốn dĩ đã trở thành một phần không thể nào thiếu trong cuộc sống hằng ngày của bà ấy..
- Con dậy rồi à? Ay, ta không làm sẽ cảm thấy ngứa ngáy tay chân. Chịu không được đâu..
Tiểu Minh chậm rãi ngồi vào chiếc ghế ở căn bếp quan sát. Một lúc lâu, đôi mắt anh hoá tò mò rồi cất giọng nói:
- Dì? Đống bừa bộn này là sao thế? Sao bát đĩa đều vỡ toang thế này? Đến cả xoong nồi cũng cháy đen cả lên rồi.
Dì Hà cười phúc hậu, khẽ nhíu mày rồi quay người về phía anh đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939269/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.