- Sao thế, Phong? Anh tập trung vào công việc như thế thật muốn ăn thịt quá đi.
Lạc Phàm cười ranh ma choàng lấy cổ Diệp Phong ngúng nguẩy. Thi thoảng còn nghịch ngợm đưa tay che kín mắt anh. Vuốt ve mái tóc thành đủ kiểu hình dị hợm.
- Yêu tinh. Cút ra chỗ khác chơi.
Diệp Phong khẽ nhíu mày khi bị cô làm phiền. Không đến Vador, không có nghĩa là anh được nghỉ ngơi hoàn toàn. Tất cả tài liệu đều được đưa qua máy, và bây giờ anh thật sự cần phải giải quyết tất cả trước khi trời sáng.
- Nhiều quá đi~ Làm hết chỗ này chắc chắn phải tới sáng mới xong.
- Nếu muốn anh nhanh chóng xong tất thì ngoan ngoãn nằm lên giường và nhắm mắt lại đi.
Diệp Phong ngoáy cổ lại hôn khẽ lên gương mặt cô tỏ vẻ cầu khẩn. Anh đang cần yên tĩnh, cô không nên quấy rầy chút nào..
Mi mắt của cô khẽ cụp xuống, chán chường. Dù không muốn nhưng vẫn phải chấp thuận.
- Hưm~ Em ngủ trước đây.
- Xong ngay thôi. Mau ngủ đi.
Lạc Phàm bước lê đôi chân khỏi người anh rồi ngoan ngoãn chạy tọt lên giường kéo chăn che kín mặt. Thỉnh thoảng lại hi hí đôi mắt lén nhìn anh làm việc.
"Trời ạ.. Góc nghiêng đẹp đến chết người đi được!"
Cô khẽ rít lên rồi cuộn tròn chăn lăn người khắp giường. Không nhịn được lại cười phá lên sung sướng.
"Phong không để ý tới mình luôn à? Ơ, sao phũ phàng thế này?"
Lạc Phàm khẽ bĩu môi. Cô ủ rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939268/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.