- Ngực đỏ lên cả rồi..
- Chết tiệt! Là tại ai?!
Diệp Phong chỉ mới sáng sớm đã có nhã hứng trêu chọc người phụ nữ đang nằm gọn bên cạnh mình, cơ thể ấy không mảy may chút vải mỏng..
Mặt trời đã ló dạng đằng đông thế mà cả hai vẫn nằm ườn ra đấy tay gối đầu, mắt nhìn nhau không chịu dứt.
Nghe Lạc Phàm mắng chửi mấy câu hờn dỗi đấy lại lấy làm thích thú. Anh thi thoảng lại cười vu vơ rộ cả tiếng, chốc chốc lại đưa tay sờ vào bầu ngực đỏ rực bởi những dấu hôn trước mặt mình, trêu ghẹo. Cứ sau mỗi lần như thế, cô lại dùng lực ở chân đá đẩy anh xuống đất rồi quằn người lại đau đớn đến rã rời.
- Đã bảo di chuyển không được còn ở đấy mà đánh người. Ha ha, thế nào? Đau lắm đúng không?!
Diệp Phong giương cao gương mặt đắc ý của mình cười cợt khiêu khích cô. Sở dĩ dám làm thế là vì anh biết rõ một điều Lạc Phàm đã gần như tê liệt sau cái lần "bếp núc" ấy. Thật sự là rất hả hê khi nhìn thấy cô tức điên nhưng chẳng thể làm được gì. Người đàn ông này bây giờ cứ như là một đứa trẻ vậy, hồn nhiên đến mức muốn đánh tới chết mới thôi.
Chán ngấy cái việc trưng ra vẻ mặt bất mãn của mình. Lạc Phàm đột nhiên lại cất giọng nũng nịu của bản thân áp đảo anh. Vừa nói, vừa gian rộng hai tay:
- Aw~ Em muốn đi rửa mặt~
- Tự mà đi.
Câu nói lạnh lùng hờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939272/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.