Dương Trừng đứng từ phía sau chứng kiến tất cả. Anh chú ý đến họ. Chú ý đến biểu cảm của cả hai. Chú ý luôn cả dáng người run rẩy của người phụ nữ trước mặt. Bất giác lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Khả Tịch như trút hết toàn bộ nỗi uất hận trong lòng của mình ra khỏi màn tuyết trắng lạnh toát.
Cô cúi đầu cười khổ. Lùi về phía sau, im lặng không nói gì.
Trong vô thức, Âu Minh từ lúc nào đã chẳng thể làm chủ được mình. Anh giữ cô lại. Nhưng lại chẳng thể nói được gì.
Đến nhường này, vẻ mặt của Khả Tịch đã chẳng còn chút gì gọi là sự sống. Cô như chết đờ đi. Quay người nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị giữ chặt của mình. Nó rất ấm. Nếu như hơi ấm này có thể cùng cô đi tới lúc xuống địa ngục thì thật tốt quá. Nhưng rồi cuối cùng, nó cũng chỉ là nhất thời ban sưởi cho cô thôi..
Khả Tịch toát lên cho mình một sự cô độc đến đáng sợ. Mái tóc rũ rượi xuống hàng mi dài cong vút. Vẻ thờ thẫn vô cảm lúc này đã vô tình khoác lên cho cô một vẻ đẹp độc nhất. Gượng ép tất cả sức bình sinh cuối cùng của mình, Khả Tịch cố nặn ra trên gương mặt khả ái một nụ cười vô cùng dịu dàng, thanh khiết. Khoé môi mấp máy vài đường cong đẹp hút hồn, thì thầm nói bằng giọng yếu ớt:
- Được. Em hỏi anh nhé? Anh có yêu em không ?
Âu Minh như người đang chìm đắm trong đôi mắt đen láy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939253/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.