- Sao hả? Thế nào? Có còn muốn đấm tôi nữa không? Dương Trừng cười đến nhặt không kịp mồm. Anh đúng thật là kẻ đa nhân cách, lúc thì lạnh lùng nghiêm túc đến đáng sợ; lúc thì cười toe toét như một đứa trẻ lên ba, đến một chút trưởng thành của bản thân cũng không hề có.
Khả Tịch giận đến run người. Cô trừng mắt nhìn anh nhưng lại không thể nói được câu gì. Đành chịu thua hắn một kèo, cô hậm hực quay phắt lưng đi thật nhanh tỏ vẻ dỗi hờn. Mặc kệ cho anh không ngừng kêu gọi reo réo ở phía sau.
___
______
Vừa bước vào cánh cổng tự động của trụ sở F12, Khả Tịch đã cố ý bỏ mặc Dương Trừng sang một bên mà một mình đi vào.
Đến cả một giây ngắn ngủi cô cũng chẳng thèm nhìn lấy tên dở hơi đấy. Cứ như vậy mà tỏ thái độ từ suốt chặng đường đi về.
Khu trung tâm của trụ sở có thể nói là vô cùng rộng lớn và được bố trí, sắp xếp trông rất chuyên nghiệp. Hàng rào và lưới sắt được thiết kế vây quanh khắp nơi. Ở đây không hề sử dụng thang bộ, tất cả đều là những chiếc thang sắt nối thành bậc đi và tiếp liền với hành lang phía trên. Cấu trúc có thể nói là vô cùng phức tạp, một phần làm như thế cũng là để luyện tập cơ bắp và phản xạ của các thành viên.
Khả Tịch chỉ vừa đặt một chân vào khu vực trung tâm thì đã không tài nào tránh được sự ngạc nhiên. Cô mở tròn to đôi mắt của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939249/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.