🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trời à! Người đàn bà này có phải là sốt đến phát điên hay không?! Làm gì có một kẻ bình thường nào lại muốn bản thân vây vào những chuyện chém giết cơ chứ?! Cô đúng thật là không nên hỏi vấn đề này chút nào.



Nhìn thái độ và biểu cảm tối sầm trên gương mặt của Dương Trừng. Lúc này Khả Tịch mới biết được rằng cái miệng gây họa của mình đã hỏi vào những chuyện ngu ngốc không nên.



Người đàn bà ấy gượng ép nặn ra một nụ cười trông rất khó coi. Cúi nhẹ đầu nhìn vào khoảng không, tỏ vẻ hối lỗi, vội nói tiếp:



- Anh không muốn nói cũng được. Tôi không ép buộc. Xin lỗi, tôi lại hỏi những câu ngu ngốc rồi.



- Lúc tôi 5 tuổi, bố tôi cưới vợ, mẹ tôi lấy chồng. Cả hai người họ trở mặt thành thù. Bố tôi tham sắc, còn mẹ thì tham tiền. Tôi đánh nhau với bạn học, sau đó là với đám lưu manh. Bày ra đủ trò nghịch phá. Tất cả cũng chỉ để bọn họ chú ý đến tôi. Những năm tiếp theo, tôi trốn học, gây gỗ với đám người bên ngoài. Thậm chí là đã từng bị cảnh sát mời đi. Cuộc sống cứ đánh đấm như thế cho đến khi tôi biết đến tổ chức này. Tôi nỗ lực từ một tên tập sự, sau 2 tháng thì được đề cử trở thành đội trưởng thứ 12 của hội. Đáng lí ra tôi nên tìm thấy Huyết Ưng sớm hơn. Ở đây đúng thật là không có ruột thịt gì cả, nhưng ít nhất là vẫn ấm áp hơn cái gia đình đáng hận đấy.



Dương Trừng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939243/chuong-97.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Yêu Phải Một Nam Bộc!
Chương 97: Mảnh Vỡ Của Quá Khứ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.