"Nếu có thể, tôi muốn mình được sinh ra trong một gia đình bình thường. Tôi muốn giống như họ, được sống trong một ngôi nhà nhỏ cùng bố mẹ. Không cần phải vô duyên vô cớ làm bằng hữu với thứ máu tanh vơi đầy dưới sàn, không cần phải đồng hành cùng với những con dao "vật bất ly thân" và sử dụng chúng nhuần nhuyễn như chính bản năng của mình, cũng không cần phải lo lắng chuyện ngày mai bản thân có còn nhìn thấy được mặt trời hay không, có còn được cảm nhận lấy hơi lạnh của hoa tuyết? Nếu bố mẹ tôi là người bình thường, tôi cũng sẽ là người bình thường. Tôi muốn làm một con người bình thường.."
Khoé mắt của người phụ nữ ấy trong màn đêm đen tối mịt mù mà lặng lẽ rơi xuống một giọt nước trắng đục, lành lạnh ở má. Cô dần chìm sâu linh hồn của mình vào trong giấc ngủ.
Đó là một bầu trời, nó tối đến mức khiến cô chẳng thể nhìn thấy được điều gì. Mọi thứ như lạc vào kí ức của cô. Những khoảng trống của một đứa trẻ, tất cả đều tái diễn lại một lần nữa ngay trước mắt..
...
- Tiểu Tịch của mẹ, mẹ hỏi con, con là ai?
Đó là giọng nói ngọt ngào nhất mà cả đời này cô được nghe thấy. Thanh âm nhẹ nhàng như nước ấy chính là từ một người phụ nữ với mái tóc đen mượt, dày và dài đến tận thắt lưng. Bà ấy trẻ đẹp, thanh mảnh, lại sở hữu một vẻ ngoài trông vô cùng dịu dàng. Nhưng đâu đó trong đôi mắt long lanh ngấn nước, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939242/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.