Thời gian đã trôi đi nhanh chóng 15 phút kể từ khi cuộc đối thoại của cả hai kết thúc. Thái độ của Âu Minh lúc nào cũng bình tĩnh và thản nhiên như vậy. Nhưng rốt cục là có thật sự ổn như bề ngoài mà anh luôn thể hiện hay không? Hay lại chỉ là một lớp bọc che giấu đi cảm xúc thật của mình?
Lạc Phàm dường như đã bị vướng phải một vấn đề khó khăn thật rồi. Không, không đúng, người gặp vấn đề thật sự chính là Khả Tịch. Nhưng.. có nên nói cho cô ấy biết không? Về việc Âu Minh không trở về nữa? Không! Nhất định phải nói cho cô biết! Lạc Phàm là người hiểu rõ cô nhất. Nếu bây giờ cô không nói, thì còn phải đợi đến khi nào nữa?
Vừa suy nghĩ tới là làm ngay, Lạc Phàm không ngần ngại bấm thật vội mấy con số trên màn hình và chờ đợi giọng nói bên kia. Vài giây ngắn ngủi, chỉ vừa nghe thấy thanh âm "tít" từ điện thoại thì cô liền cất cao giọng nói hấp hối của mình, nói:
- Tịch này, tớ muốn nói.. Tiểu Minh đi rồi.
- Đi? Đi đâu?! Cậu đang nói cái quái gì vậy?
Ngay lúc này, bỗng dưng có một thứ vật cản nào đó kìm chặt cổ của Lạc Phàm lại. Cô đột nhiên câm nín đi, do dự, liệu việc này sẽ có một kết thúc tốt đẹp chứ?
Đến nhường này, cuối cùng cô cũng phải gắng gượng lấy hết sức bình sinh cuối cùng ép ra từng chữ một, từng chữ thật rõ ràng:
- Tớ nghĩ anh ấy không ổn rồi, là về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939222/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.