Một tuần?
Ừ.. đã một tuần rồi, chính xác là đã đi qua một tuần năm ngày kể từ khi Lạc Phàm nhìn thấy Diệp Phong lần cuối cùng trong căn nhà nhỏ này.
Dường như cái việc ngắm nhìn gương mặt quen thuộc và nghe lấy giọng nói dịu dàng của anh hằng ngày qua chiếc màn hình máy tính đã khiến cô quên mất luôn cả việc thời gian vô tình như thế nào.
Sao thế? Chẳng phải nói chỉ cần chờ đợi đủ bảy ngày thì anh sẽ trở về hay sao? Tiếc thật, anh thất hứa rồi..
Chưa bao giờ Lạc Phàm cảm thấy những ngày trong khoảng thời gian này lại tẻ nhạt đến mức như thế.
Mỗi sáng tỉnh giấc, cô sẽ tự tay làm bữa ăn cho riêng mình. Những khi "lưu luyến" chiếc giường cạm bẫy kia quá mức thì lại lờ đi luôn cả việc ăn uống. Sau đấy sẽ là đọc sách, hoặc là xem ti vi, hoặc là đâm đầu vào ánh sáng xanh của màn hình công nghệ hiện đại. Cứ nhàn hạ như vậy cho đến khi tới buổi trưa. Chập tối thì lại mò xuống bếp nấu bữa ăn, và thưởng thức chúng một mình, chỉ là một mình thôi..
Ừm, cũng không hẳn là vậy. Có những ngày Lạc Phàm đi ra ngoài và học hỏi những thứ được gọi là "đầu não" của Huyết Ưng. Chúng phức tạp, phải nói là vô cùng phức tạp! Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu người anh trai của mình đã phải dẫn dắt gia tộc này đi lên bằng cách nào khi chỉ còn là một đứa trẻ. Kha Hạo, à không phải, là Kha Dương! Anh ta đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939223/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.