- Định giữ vẹn cái tính cách thích đồ sát tất cả đấy đến bao giờ?
Câu hỏi này của Đường Quân vọng lên nghe qua thì vô cùng nhẹ nhàng nhưng ngược lại là điều sự sát khí. Đứa em trai cưng này của anh tất nhiên là đã quen dần với việc này từ rất lâu nên chẳng mấy gọi là lo sợ.
Thoáng qua vài giây trước đó, gương mặt của Đường Nhất từng điểm lên một chút cảm xúc lạ thường, một chút sững sờ, một chút miễn cưỡng. Nhưng rồi mọi thứ cũng đều dừng lại ở ngay chính nụ cười lạnh như băng và giọng nói ngang tàn vốn có của mình:
- Anh trai, anh hỏi thế không phải là rất kì lạ sao? Đám người ở khu ổ chuột là do ai giết hả? Vì em bị đánh nên anh mới đánh lại chúng để bảo vệ em mà? Cái tính cách thích đồ sát hàng loạt này chính là do em học hỏi được từ anh đó. Anh luôn miệng dồn dập vào đầu em cái mớ lí thuyết hỗn độn về cách đánh nhau, rằng phải đấm như nào, đá ra sao, và cả phòng thủ lẫn ứng phó tình huống nhưng lại không cho em thực hành ư? Không thực hành thì lí thuyết có quy mô cỡ nào cũng trở nên vô dụng thôi. Nhưng mà này, em thương yêu người anh này lắm cơ đấy, vì anh luôn là người anh tuyệt vời mà không phải sao?
Vẻ mặt của Đường Quân vẫn cứ cứng nhắc mà không hề lay chuyển chút sắc thái nào trước hàng tá câu nói công kích từ đứa em trai của mình. Một kiểu người luôn im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939219/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.