Đã một khoảng thời gian đi qua vô nghĩa. Khả Tịch đã đứng chờ trước cửa phòng từ rất lâu rồi. Cô rất muốn vào trong. Chẳng hiểu vì lí do gì, bản thân cô lại rất muốn vào trong. Có thể là vì đống thương tích trên người Dương Trừng, cũng có thể là vì những chuyện rắc rối mà cô đang mắc phải. Không, là vì tất cả.
Một thứ cảm xúc kì lạ, rất muốn đi, cũng rất không muốn đi. Cô là đang do dự chuyện quái gì vậy?
*Cộc.. cộc----
- Tôi vào nhé?
Khả Tịch cố ép sát tai của mình vào cánh cửa chỉ để hi vọng một chút âm thanh nào đó từ căn phòng này sẽ đáp trả lại. Nhưng không hề, chẳng có tiếng động gì cả. Tất cả chỉ là sự im lặng đến nặng nề mà cô nhận được. Cứ như thế, cô đành phải gượng ép mình mà mở khoá cửa rồi từ từ đi vào, gương mặt buồn rũ rượi chỉ biết nhìn xuống mặt đất không nói gì.
- Đừng vào đây, ra ngoài đi.
Đó là cái giọng nói thoi thóp thở của Dương Trừng đang đáp trả lại hành động của Khả Tịch bây giờ. Anh ngồi trên giường, mặt đối diện với tấm gương rồi nhìn chằm chằm vào bản thân của mình trong hình ảnh phản chiếu trước mặt. Vết thương thoạt qua có vẻ đã ổn được phần nào, máu không còn chảy, các vết hở trên da thịt trước đó đều đã được khâu lại. Chắc hẳn người đàn ông này đã quá quen thuộc với việc bị thương như thế, thao tác nhanh chóng và cẩn thận trong từng chi tiết trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939215/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.