- Thoa xong thuốc rồi chứ? Giờ thì cô có thể ra ngoài rồi. Tôi muốn đi ngủ.
Dương Trừng thật sự là một kiểu người gì đó vô cùng "cứng rỏi". Anh cố bày ra cho bản thân một vẻ mặt thản nhiên nhất có thể, tất cả cũng chỉ mong mỏi rằng những thứ cảm xúc hụt hẫng, thất vọng đang sôi rực bên trong lồng ngực này không dễ dàng phơi bày ra ngoài. Vừa nói dứt xong câu nói của mình, thoắt chốc anh đã ngã người xuống giường, đôi mắt lim dim giả vờ như đang chìm vào giấc ngủ. Mọi thứ xung quanh lại một lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Nó thậm chí còn đáng sợ và ngột ngạt hơn cả lúc ban đầu.
Anh giả vờ kém quá đấy, Dương Trừng, cô nhận ra cả rồi. Cô không hề muốn làm tổn thương bất kì ai cả. Nhưng song song theo đó, cô cũng chẳng muốn phải lừa lộc bất kì người nào. Những thứ cảm xúc này sẽ là điều khó tránh, trước sau gì tất cả cũng sẽ phải lần lượt đối mặt và vật lộn với chúng. Cô nhìn anh rất lâu, giống như đang suy nghĩ điều gì. Đến sau cùng, đôi chân trắng nõn ấy cuối cùng cũng quyết định di chuyển. Cô nhấc chân bước xuống giường và đi với tốc độ vô cùng chậm rãi. Thi thoảng lại không kìm được mà quay người lại nhìn anh. Đến khi bản thân đứng đối diện với cánh cửa đang khoá chặt trước mặt, Khả Tịch bỗng thở phào như vừa trút nhanh một thứ gì nặng trĩu đi khỏi, vừa cất giọng nói khẽ:
- Xin.. lỗi.
*Cạch---
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939214/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.