Điệp Nhi quả nhiên là một đứa trẻ biết vâng lời. Nhưng cũng không thể không nói tới việc người đàn ông này rất giỏi bắt thóp tâm lí của con bé. Bề ngoài thoạt qua trông có vẻ vô cảm khó gần, nhưng không ngờ lại có thể trở nên dịu dàng với trẻ con đến vậy.
Bàn tay con bé ấy cứ giữ chặt từng ngón tay của anh, cứ như sợ là anh chạy đi mất vậy. Còn Âu Minh, anh quan sát rất rõ biểu cảm của con bé rồi bỗng cảm thấy trong lòng đường như vừa trút đi một gánh nặng nào đó rất lớn. Anh điềm đạm đưa chiếc bánh ngọt vẫn còn đang gói trọn trong hộp giơ lủng lẳng trước mặt Điệp Nhi, mỉm cười:
- Em đang đói à? Có muốn ăn không? Cho em đấy...
Con bé mới tí tuổi đầu thế mà đã biết ngượng. Nó khẽ gật nhẹ đầu, cúi mặt đưa tay thận trọng cầm lấy chiếc bánh. Tay run run, lén nhìn trộm anh bằng đôi mắt đỏ hoe rồi vội cúi xuống.
- Sao trông anh buồn vậy? Anh giống mẹ em lắm...
Con bé ngây thơ hỏi bằng tất cả những gì mà nó vừa chứng kiến. Vẻ mặt Âu Minh thoạt đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sự điềm đạm vẫn được giữ vẹn. Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay vuốt ve lấy mái tóc của nó rồi điềm nhiên nở một nụ cười dịu dàng:
- Hì... vậy à? Thế mẹ của em đâu rồi?
- Mẹ ra ngoài đi mua chút thức ăn, em không đợi được nên chạy ra ngoài tìm...
- Và sau đó thì bị lạc?
Con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939182/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.